Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 106 - Chương 106: Ép Buộc

Chương 106: Ép buộc Chương 106: Ép buộc

Bởi vì xung quanh đều phát hiện không ít linh vật, nên không bao lâu, tu sĩ các phái tiến vào cấm địa liền phân tán ra, phòng ngừa vừa vào đã tranh đấu.

Trong tiểu đội của Lục Tiểu Thiên ngoại trừ Tiền Tự còn có đệ tử của Tiền Đại Lễ, Lưu Bộ Xương, và ký danh đệ tử Đinh Bắc, chính hai người này là căm thù Lục Tiểu Thiên nhất.

Ngoài ra còn có sáu người, phân biệt là Chu Việt, Điền Tĩnh ký danh đệ tử của tiền bối Trúc Cơ kỳ khác. Bạch Quan Kiệt, Lô Vân, Mạnh Điềm, Triệu Thần bốn người giống như hắn, đều là tán tu tiến vào làm đệ tử Linh Tiêu Cung.

Mấy người đi xuyên qua một khu rừng cây, ven đường phát hiện mấy mảng nhất giai, nhị giai linh thảo. Bất quá lúc này đã không còn ai đi hái nữa. Khi đi tới một vách núi, trong một sơn động âm u truyền đến một mùi hương kỳ dị mê người.

"Là Dưỡng Hồn Thảo!" Mùi vị nồng đậm như vậy, ít nhất cũng có dược lực mấy trăm năm." Lưu Bộ Xương đi ở trước nhất sau khi ngửi thấy mùi hương kỳ dị này, vẻ mặt liền lộ vẻ say mê, sau đó thất thanh kêu lên.

Trong mắt Lục Tiểu Thiên hiện lên vẻ khác lạ, Dưỡng Hồn Thảo, cũng chính là một trong các vị chủ dược để luyện chế Liệt Thần Nhận.

"Dưỡng Hồn Thảo?" Tiền Tự nghe được liền dùng tốc độ kinh người chạy lên trước ngăn ở trước mặt các tu sĩ khác khẽ nói: "Bộ Xương, Đinh Bắc, hai người các ngươi tiến vào đó thu thập Dưỡng Hồn Thảo, cẩn thận một chút."

Hai người Lưu Bộ Xương và Đinh Bắc liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu rồi đi vào trong sơn động. Bọn người bọn họ, hai người là đệ tử của Tiền Đại Lễ, một người là nhi tử của lão, cùng tiến cùng lui, sớm đã định đoạt rõ tỉ lệ phân phối linh vật đạt được như thế nào. Chỉ khi nào đồng môn khác đạt được, bọn họ mới không được chia phần.

"Tiền đội trưởng, điều này sợ là không thích hợp, chúng ta là chung một đội. Hiện tại ngươi thấy được chỗ tốt liền muốn độc chiếm. Nếu như một mực cứ như vậy, người trong tiểu đội chúng ta chẳng phải là đang thu thập linh thảo cho ngươi sao? Chúng ta không có chỗ tốt, thì cần gì mạo hiểm tính mạng tiến vào Huyết Sắc Cấm Địa? Điền tĩnh cau mày không vui nói.

"Đúng vậy, nếu Tiền đội trưởng muốn độc chiếm lợi ích, tiểu đội này hay là sớm giải tán đi."

Những người khác đều lộ ra thần sắc không vui, Dưỡng Hồn Thảo có hoả hầu mấy trăm năm, đối với Kim Đan lão tổ cũng có giá trị không nhỏ. Đám đệ tử lần này tiến vào Huyết Sắc Cấm Địa, số lượng và giá trị linh thảo đạt được có liên quan trực tiếp tới số lượng Trúc Cơ Đan được phân chia, dựa theo tỉ lệ linh thảo có giá trị năm vạn hạ phẩm linh thạch thì có thể đổi được một khoả Trúc Cơ Đan. Mấy người Tiền Tự vừa mới bắt đầu thấy lợi ích liền muốn độc chiếm, cho dù mấy người họ thực lực cường đại, nhưng một khi liên quan tới Trúc Cơ Đan, trong lòng những người khác cũng sẽ không hề dễ chịu chút nào.

"Ngươi!" Nét mặt Tiền Tự loé lên vẻ dữ tợn, bất quá nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của những đội viên còn lại, không thể không tạm thời nhịn xuống nói: "Trong tiểu đội thực lực ta mạnh nhất, tự nhiên là sẽ được quyền ưu tiên, sau đó nếu như gặp được những linh vật khác, sẽ để cho các người tới lấy."

Nghe được lời của Tiền Tự, vẻ mặt mọi người cũng đều không vui. Bất quá sau khi nhìn thấy Tiền Tự để lộ ra một cây Hắc Tiễn, tán phát ra khí tức pháp khí. Vẻ mặt mọi người đều kinh hãi, đồng thời nhận thấy sự chênh lệch thực lực thật lớn, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.

"Tiền lão quái quả nhiên là đưa pháp khí cho Tiền Tự, hơn nữa còn là Hắc Giao Tiễn." Con ngươi Lục Tiểu Thiên co rút, trong Hắc Thuỷ Trại mỏ quáng, hắn đã từng thua thiệt nhiều dưới cây pháp khí này, có thể nói là khắc cốt ghi tâm. Bất quá lần này nếu như lại đối mặt với nó, hắn tuyệt đối sẽ khiến cho kẻ sở hữu nó phải giật mình.

Ngay lúc tâm trạng các đội viên đều không mấy vui vẻ, trong sơn động đột nhiên truyền đến hai tiếng hét sợ hãi.

Không lâu sau, Lưu Bộ Xương và Đinh Bắc hai người chật vật chạy ra ngoài. Trên chân Đinh Bắc còn có hai con nhị giai hắc sắc Yêu Hạt cắn chặt lấy, một mảng huyết nhục mơ hồ.

Bang bang... Chu Việt, Mạnh Điềm hai người đang đứng gần nhất trực tiếp lấy ra linh đao, chém lên trên con hắc sắc Yêu Hạt dài hơn một thước, không ngờ lại phát ra tiếng kim loại va chạm. Tuy rằng đã giết chết Yêu Hạt, bất quá từ vẻ mặt sợ hãi của hai người, còn có âm thanh vừa rồi có thể phán đoán vỏ ngoài của Yêu Hạt này có sức phòng ngự kinh người.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Tiền Tự vẻ mặt khó coi hỏi.

"Bên trong tối đen như mực nhưng có một lượng lớn Yêu Hạt. Nếu chỉ một con thực lực cũng không mạnh, chỉ là phòng ngự kinh người, tốc độ đặc biệt nhanh." Đinh Bắc bị thụ thương vội vàng cầm máu, vẻ mặt chưa hết sợ hãi nói.

"Có nhìn thấy Dưỡng Hồn Thảo không?" Tiền Tự gấp gáp hỏi.

"Không có, nhưng cũng sắp rồi, bất quá lượng lớn Yêu Hạt xông tới, còn chưa kịp cẩn thận tìm kiếm, đã không chống đỡ nổi, chỉ có thể lui lại ra ngoài." Lưu Bộ Xương vẻ mặt tái nhợt lắc đầu, hiển nhiên vừa rồi y cũng bị doạ cho hoảng sợ.

Phế vật! Trong lòng Tiền Tự thầm mắng một câu, bất quá gã cũng cần phải có người mà gã tin được nếu không chỉ dựa vào mình gã, hành động trong Huyết Sắc Cấm Địa này ít nhiều cũng có chút bất tiện, cũng không thể nào hoàn toàn áp chế những đội viên khác.

Rất nhanh, Tiền Tự cười âm hiểm, đưa ra chỉ Lục Tiểu Thiên nói: "Ngươi, Lục Tiểu Thiên, đi vào trong đó xem xem xảy ra chuyện gì."

"Tiền đội trưởng thực lực cao cường, lại có pháp khí trên người, vì sao bản thân không tiến vào, có lẽ tiến vào liền có thể thu thập được Dưỡng Hồn Thảo cũng không chừng." Lục Tiểu Thiên nhún vai nói.

Những người khác nhịn không được khẽ cười, bọn họ không dám dễ dàng đắc tội Tiền Tự. Nhưng không có nghĩa là hài lòng với cách làm của Tiền Tự, tuổi của gã còn nhỏ hơn những người ở đây, chỉ bất quá có một người cha là tiền bối Trúc Cơ kỳ mà thôi. Hơn nữa lại có pháp khí trong tay, xác thực mạnh hơn bọn họ, nhưng trong lòng bọn họ cũng không phục. Đặc biệt là vừa rồi Tiền Tự còn muốn độc chiếm Dưỡng Hồn Thảo, thể hiện vẻ hoành hành bá đạo như ở trong Linh Tiêu Cung, e rằng cũng không phải thói quen có thể ngày một ngày hai dưỡng thành.

Tiền Tự sắc mặt giận dữ uy hiếp nói: "Ngươi có ý gì, lẽ nào ngươi muốn kháng lệnh sao? Tuy rằng ta và ngươi là đồng môn, bất quá nếu như không phụng tùng, đừng trách ta trục xuất người ra khỏi tiểu đội, để cho ngươi đơn độc làm một cô hồn dã quỷ trong cấm địa này!"

"Ngươi là đội trưởng, trục xuất ai dĩ nhiên là do ngươi quyết định, linh vật phân phối thế nào cũng là do ngươi quyết định, dĩ nhiên không cần để ý cảm nhận của đám người chúng ta." Lục Tiểu Thiên cười nói: "Lúc có lợi ích, ngươi lập tức an bài người của mình đi tranh đoạt.Hiện tại chỗ tốt chưa đạt được lại gặp phải nguy hiểm, lập tức kéo người của ngươi lại, sau đó đổi người khác tiến lên. Tiền đội trưởng quả nhiên phân rất rõ ràng người mình và ngoại nhân a. Nếu như ngươi muốn trục xuất ta ra khỏi tiểu đội, mở miệng nói là được, cho dù làm một cô hồn dã quỷ ở bên ngoài, cũng tốt hơn hiện tại chết ở bên trong sơn động này."

"Lục sư huynh nói không sai, cũng không thể nào có lợi ích liền ôm lấy cho bản thân, gặp phải nguy hiểm thì để sư huynh muội khác tiến lên. Nếu là như vậy, tiểu đội này cũng sớm giải tán đi cho rồi." Điền Tĩnh là người đầu tiên hưởng ứng lời của Lục Tiểu Thiên.

Lục Tiểu Thiên kinh ngạc nhìn thoáng qua Điền Tĩnh. Vị thiếu nữ xinh đẹp này vẫn luôn bình tĩnh, không nghĩ tới lại có mặt dũng cảm như vậy.

"Thế ngươi nói nên làm như thế nào?" Tiền Tự hít sâu một hơi, kiềm chế nộ khí trong lòng nói.

"Hai người Đinh Bắc và Lưu Bộ Xương đi vào lại chật vật bại lui, một người thụ thương. Điều này nói rõ bên trong nguy hiểm ra sao, ngươi còn kêu ta một mình đi vào, không phải là kêu ta đi chịu chết sao. Ngươi đã là đội trưởng, khi có nguy hiểm dĩ nhiên cũng là người đầu tiên đứng ra ngăn cản, không phải khi có lợi ích là người đầu tiên ngăn ở trước mặt chúng ta. Hiện tại có nguy hiểm, ta cũng sẽ không chối từ, bất quá hành vi vừa rồi của ngươi, quả thật quá mức ti tiện, không làm ra hành động thực tế đi bù đắp, khó làm cho mọi người tin phục. Ta sẽ tiến vào, còn xem ngươi dám vào hay không!"
Bình Luận (0)
Comment