Chương 1061: Truyền tống rời đi
Chương 1061: Truyền tống rời điChương 1061: Truyền tống rời đi
Chương 1061: Truyên tống rời di
Dáng vẻ Lục Tiểu Thiên muốn giúp mà không được đành lắc đầu nói. Đã biết khôi lỗi quyển trục quan trọng với hai tên gia hỏa này như vậy, hắn làm sao có thể tùy tiện để lộ ra. Hai người này cũng không phải bằng hữu của hắn, song phương vẫn luôn đề phòng lẫn nhau, cho dù cho chút lợi ích, cũng còn chưa đủ để Lục Tiểu Thiên tự nguyện đưa khôi lỗi quyển trục cho bọn họ. Vừa rồi Lục Tiểu Thiên chỉ thăm dò xem có quan hệ gì với đối phương hay không thôi.
"Bất quá Lam Ma hải vực này tuy lớn, nhưng người tinh thông Khôi Lỗi thuật hẳn là không nhiều, hai vị có thể thử tìm kiếm từ phương diện này." Trong lòng Lục Tiểu Thiên mang theo vài phần ác ý nói.
"Đa tạ các hạ nhắc nhở." Phu Tinh gật đầu nói.
"Được rồi, ta còn có việc, đành tạm biệt tại đây, không quấy rầy hai vị nữa, hẹn gặp lại!" Lục Tiểu Thiên chắp tay chào từ biệt, rồi cong tay bắn ra mấy viên linh thạch vào vết hõm bên trên trận pháp. Truyền tống trận liền chậm rãi chuyển động.
"Hẹn gặp lại!" Phu Tinh, Phu Đỉnh cũng chắp tay đáp lễ. Trong lòng thì thầm nói, tốt nhất sau này không gặp lại nữa càng tốt. Việc trên đảo này có truyên tống trận mà truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ dẫn tới không ít phiên phức.
"Quyển trục luyện chế khôi lỗi của tổ tiên không ngờ lại xuất hiện ở Lam Ma hải vực? Liệu có phải trước kia cũng có người trong tộc lưu lại ở nơi này?" Sau khi bóng dáng Lục Tiểu Thiên biến mất trong trận pháp, sắc mặt Phu Đỉnh đầy ngưng trọng nói.
"Có lẽ không đến mức như thế, hoặc là thông qua những thông đạo khác tới đây cũng không chừng. Người này chỉ là đang giả vờ trước mặt chúng ta mà thôi, chứ không hề đơn giản như chúng ta tưởng tượng. Thật là không ngờ chỉ mới qua hơn trăm năm thời gian, một tiểu bối Trúc Cơ kỳ lúc trước lại trưởng thành tới mức độ kinh người như vậy." Phu Tinh nhìn truyền tống trận trước mắt đã trống rỗng, ánh mắt đầy vẻ suy tư nói.
"Cái gì? Ngươi nói người này chính là tên tiểu tử tóc bạc lúc trước cùng chúng ta lấy đi Sát Huyết hồ lô của tên nghiệt đồ kia sao?" Phu Đỉnh vừa nghe xong, lập tức giật mình, sau đó ngữ khí cũng trở nên âm trầm nói.'Nếu đã như thế, vừa rồi ngươi vì sao không nói ta biết. Lời nói của người này rõ ràng vô cùng kỳ quặc, vừa dụ hoặc, vừa uy hiếp, cho dù là liều cái mạng này, cũng phải hỏi cho ra lẽ tung tích về khôi lỗi quyển trục."
Nếu như Lục Tiểu Thiên nghe được cuộc nói chuyện lúc này của hai tượng đá khôi lỗi, sợ rằng sẽ giật mình không thôi. Hắn đã dịch dung thay đổi dung mạo vốn có, nhưng vẫn không giấu được ánh mắt của Phu Tinh. Đối phương vừa liếc mắt đã nhìn thấu ngụy trang của hắn, hơn nữa còn giả vờ như không biết.
"Uy hiếp và dụ hoặc? Chúng ta có lợi ích gì có thể đả động đối phương, hay là nói hai người chúng ta liên thủ có thể chắc chắn chiến thắng được tên tiểu tử này hay không?" Phu Tinh hỏi ngược lại."Nếu như dốc cạn lực lượng bản nguyên liều mạng, hoặc có thể có chút hy vọng, chỉ là sau đó hai người chúng ta cũng sẽ vẫn lạc, có đánh bại được tên tiểu tử tóc bạc này thì có ý nghĩa gì nữa?”
"Lợi ích chính là cái truyền tống trận này, uy hiếp chính là thực lực của hắn. Còn dụ hoặc, chính là mấy trăm năm qua, đây là lần đầu tiên ta và ngươi nghe được tin tức của quyển trục khôi lỗi, nhưng lại không thể làm được gì cả." Phu Đỉnh thở dài nói, ngữ khí tràn đầy vẻ không cam lòng.
Lúc trước ở dưới đáy Tịch Tinh hồ, thực lực của tên tiểu tử này vô cùng bình thường, không ngờ chỉ hơn một trăm năm thời gian, đã trưởng thành tới mức độ đáng sợ như vậy. Cũng chính vì tốc độ tăng trưởng tu vi của hắn quá mức kinh khủng, khiến cho Phu Tinh không hề nói với đồng bạn về việc đã phát hiện ra thân phận Lục Tiểu Thiên. Còn về việc Lục Tiểu Thiên nói không có chút hứng thú với khôi lỗi quyển trục, Phu Tinh cũng không tin cho lắm. Lúc trước khi bị nhốt bên trong Nhất Nguyên Trọng Thủy Huyễn trận ở dưới đáy Tịch Tinh hồ, hắn đã từng sử dụng một con lục giai khôi lỗi để chiến đấu.
Chỉ bất quá sử dụng khôi lỗi và luyện chế khôi lỗi lại là hai phạm trù khác nhau, hơn nữa độ khó khăn khi luyện chế khôi lỗi tượng đá như bọn họ, cũng không phải là một Khôi Lỗi sư bình thường có thể luyện được.
Đương nhiên, những thứ này không thể nói với tên gia hỏa nóng tính Phu Đỉnh được. Phu Tinh có một dự cảm, tên thanh niên tóc bạc này ngày sau chắc chắn sẽ có một ngày quay lại Lam Ma hải vực. Dù sao linh khí ở Thanh Vũ đại lục cũng không nồng đậm bằng Lam Ma hải vực, đối phương quay về đó hẳn là còn có chút tiền duyên chưa dứt. Muốn đi được càng xa hơn trên con đường tu tiên đại đạo, quay về Lam Ma hải vực này là lựa chọn tốt hơn nhiều.
Nhưng hết thảy những việc này cũng chỉ là do hiện tại bọn họ không thể nào nắm chắc sẽ chiến thắng đối phương, nếu không Phu Tinh cũng sẽ không dễ thỏa hiệp như thế mà mặc cho Lục Tiểu Thiên rời đi......
Thảo nguyên hoang vắng, có địa phương mọc đầy cỏ dại san sát cao bằng một người trưởng thành, có nơi lại đầy cát và đá. Một địa phương với diện tích không lớn, lại có những cổ thụ che trời mọc linh tinh rải rác. Ngẫu nhiên có mấy đầu yêu thú cao hơn mười trượng đang cúi đầu gặm nhắm cỏ dại. Đột nhiên lại có một đầu yêu Giác Mã hốt hoảng lao tới, phía sau có vài tu sĩ với thân hình cường tráng giống như những đầu yêu Báo, yêu Sư đuổi sát theo, lập tức làm cho bây yêu thú đang ăn cỏ dại kinh hoảng, điên cuồng bỏ chạy, mong được sống sót dưới răng nanh của những kẻ săn mồi, khiến nơi đây trở nên ồn ào và hỗn loạn.