Chương 1111: San bằng đại doanh Kiếp Sinh giáo (2)
Chương 1111: San bằng đại doanh Kiếp Sinh giáo (2)Chương 1111: San bằng đại doanh Kiếp Sinh giáo (2)
Chương 1111: San bằng đại doanh Kiếp Sinh giáo (2)
Thực tế thì Lục Tiểu Thiên vẫn còn lưu lại một phó nguyên thần trong thân đầu bát giai chiến Hổ khôi lỗi này. Nhưng hiện tại không phải là lúc để nói quá nhiều.
Lục Tiểu Thiên liếc mắt nhìn tên tu sĩ Kim Đan kỳ còn đang bị trấn áp dưới boong thuyền kia. Nếu lưu lại người này, cũng sẽ có không ít phiền phức. Trong lòng tu sĩ Kim Đan kỳ kia trở nên hỗn loạn, còn chưa đợi y kịp nói gì, một đạo kiếm khí đã đâm thẳng vào mi tâm, thần trí lập tức trở nên mơ hồ.
Vốn tên tu sĩ Kim Đan kỳ này cũng có ý định đầu hàng, chỉ là trong lòng y vẫn ôm lấy một tia may mắn, muốn kéo dài thêm thời gian. Nhưng cũng do chút chân chừ này, cuối cùng đã hại đến tính mạng của mình. Nếu như đối phương sớm mở miệng quy hàng, quá nửa là Lục Tiểu Thiên sẽ lưu tính mạng y lại, chỉ là mọi thứ đã quá trễ rồi
Đối với những tu sĩ còn lại không có bao nhiêu năng lực phản kháng, Lục Tiểu Thiên cũng không muốn tạo thêm sát nghiệp. Dù sao thì giết đám đê giai tu sĩ này cũng không có gì thú vị. Ngay cả tên gia hỏa Kim Đan kỳ vừa rồi, nếu không phải vì phiên phức khi để y sống sót, lưu lại trên thuyền sẽ uy hiếp đến đám người Miêu Nhược Lâm, lo lắng gây ra rối loạn, Lục Tiểu Thiên cũng lười động thủ.
Sau khi giết chết tên gia hỏa Kim Đan kỳ kia, trong ánh mắt tràn đây sợ hãi của đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Lục Tiểu Thiên đằng không bay xuống Phi Thiên chiến thuyền, lao về phía nhóm tù binh Huyền Băng môn và Hư Thiên môn lúc này đã không còn ai trông coi. Hiện giờ đại doanh Kiếp Sinh giáo đã quá loạn, nếu bảo Nguyên Mẫn xuống, không khỏi quá nguy hiểm. Muốn cứu lấy đám tu sĩ này, chỉ có bản thân Lục Tiểu Thiên tự xuất thủ mới được.
"Ngài. .. ngài là Lục tiền bối!" Lúc này trong nhóm tù binh có một tráng hán nhìn tên vị tiền bối tóc bạc bay đến, trông có chút quen thuộc. Tuy màu tóc của hắn có thay đổi, nhưng dung mạo lại không. Đặc biệt là ánh mắt điềm tĩnh không hề khác gì so với trước kia, nên vừa nhìn thấy Lục Tiểu Thiên, tráng hán này lập tức hưng phấn kêu lên.
"Ngươi là Lữ Phong?" Lục Tiểu Thiên liếc mắt nhìn qua, thấy trong số rất các tu sĩ Trúc Cơ kỳ bị bắt làm tù binh, có người hán tử trung niên này trông rất quen thuộc, khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
"Đúng vậy, chính là vấn bối." Lữ Phong liền vội vàng gật đầu nói.
"Xin hỏi tôn giá là?" Sầm Vũ, nữ tu sĩ Kim Đan kỳ là đầu lĩnh trong nhóm tù binh Huyền Băng môn, lúc này thần tình suy sụp nhìn Lục Tiểu Thiên hỏi. Đừng nói là Kiếp Vô Hối của Kiếp Sinh giáo, ngay cả nàng cũng nhận ra đó là Phi Thiên chiến thuyền của Tinh Nguyệt Ma tông. Nhưng chiến thuyền của Tinh Nguyệt Ma tông vì sao lại trực tiếp công kích Kiếp Sinh giáo, hay là có sự nhầm lẫn nào trong đó? Hiện tại đầu óc nàng vô cùng hỗn loạn, không biết đang xảy ra chuyện gì.
"Ta là người của Linh Tiêu cung, cướp đoạt Phi Thiên chiến thuyên của Tinh Nguyệt Ma tông, vô tình đánh tới nơi này. Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện, các ngươi còn có thể vận chuyện pháp lực không?" Lục Tiểu Thiên hỏi hai tu sĩ Kim Đan kỳ trong nhóm tù binh trước mặt.
"Chúng ta bị Kiếp Sinh giáo kia gieo vào trong cơ thể một loại cấm chế tên là Kiếp Nguyên thuật. Muốn dựa vào sức mình phá vỡ cấm chế của Kiếp Nguyên thuật là gân như không thể, nhưng nếu có ngoại lực, hẳn là không khó lắm." Giang Nguyệt Đình một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ khác đến từ Hư Thiên môn tỏ ra vui mừng nói. Tuy rằng y không biết tên tu sĩ tóc bạc trước mắt này làm được như thế nào, nhưng hiện tại không phải là lúc để suy ngẫm những chuyện này. Cuối cùng cũng đã được cứu rồi, đây mới là điều quan trọng nhất.
Giang Nguyệt Đình vừa dứt lời, liền cảm thấy có một luồng pháp lực vô cùng tinh thuần chui vào trong cơ thể. Phốc một tiếng, trên thân hai người Giang Nguyệt Đình và Sầm Vũ bốc lên một tràng khói trắng Vẻ mặt bọn họ có chút do đẫn, hiển nhiên là di chứng sau khi cấm chế được giải trừ.
Tuy nhiên, trong mắt hai người đều tràn đây sự phấn khích và vui mừng, cuối cùng cũng khôi phục lại được quyền khống chế pháp lực của mình.
"Hãy giúp những người khác lên thuyền càng nhanh càng tốt." Lục Tiểu Thiên khẽ quát lên.
Hai người Giang Nguyệt Đình và Sầm Vũ đồng thời gật đầu, mặc dù chỉ là khôi phục một ít pháp lực, bất quá chỉ trợ giúp những người khác leo lên Phi Thiên chiến thuyền mà thôi, cũng không phải lập tức đi chiến đấu với tu sĩ khác, tự nhiên là không có vấn đề gì lớn.
Mà đại doanh Kiếp Sinh giáo lúc này dưới pháo kích của hai Phi Thiên chiến thuyền, hai mươi bốn khẩu linh pháo tương đương với hai mười bốn cao thủ Kim Đan kỳ toàn lực công kích, hơn nữa chỉ cần có linh thạch, thì bọn chúng không hề biết mệt mỏi.
Còn tu sĩ Kim Đan kỳ của Kiếp Sinh giáo tuy số lượng không ít, nhưng đã giống như một vũng cát rời rạc, dựa vào bọn họ mà muốn công lên Phi Thiên chiến thuyền, trước tiên còn phải phá đuọc phòng ngự linh tráo của chiến thuyền đã, với chút trì hoãn đó đã bị pháo kích không biết bao nhiêu lần rồi. Ngay cả tên giáo tôn Kiếp Vô Nhai còn bỏ chạy mất dạng, những người còn lại làm gì có cái gan này.
Đương nhiên, cho dù có người giết tới, cũng phải qua được một ải của Lục Tiểu Thiên đã. Nhờ thế mà khi hai tên tu sĩ Kim Đan kỳ Giang Nguyệt Đình và Sầm Vũ giải thoát cho các tù binh giúp họ lên thuyền, không hề gặp phải sự quấy nhiễu nào.
Dù sao giờ đối phương cũng chỉ lo chạy trốn khỏi phạm vi pháo kích, hòng giữ lại được tính mạng mình trước tiên.