Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1134 - Chương 1134: Lần Lượt Xuất Hiện

Chương 1134: Lần lượt xuất hiện Chương 1134: Lần lượt xuất hiệnChương 1134: Lần lượt xuất hiện

Chương 1134: Lần lượt xuất hiện

Đối mặt với thương ảnh như một thác nước trắng xóa mạnh me từ xa lao tới, tuy không hề có thanh thế kinh thiên động địa, nhưng trên mặt Viên Hạo lại lộ ra một tia thân sắc ngưng trọng.

"Song Nhật Phần Thiên!" Viên Hạo quát lớn, Liệt Dương Song Thủ kiếm nở rộ quang mang, lao ve phía đối phương.

Kiếm quang liên tục trút xuống, ngoại trừ kiếm khí ra, bên trong lại còn phun ra cả Độc Dương linh hỏa! (Độc này là cô độc). Đây cũng là một loại linh hỏa cực kỳ hiếm thấy, được Viên Hạo dung nhập vào trong kiếm đạo, là một loại át chủ bài của y.

Trong đôi mắt của ngân giáp nữ tử lộ ra một tia thân sắc giễu cợt. Thân thương khẽ run lên, một đạo ngân sắc điện hồ xuất hiện ở đầu thương, vang lên âm thanh nổ đôm đốp, tia lửa bắn ra bốn phía. Lúc này Liệt Dương Song Thủ kiếm không khỏi bị chấn cho lui dần về sau.

Sắc mặt Viên Hạo khẽ biến, pháp lực của đối phương chung quy cũng tỉnh thuần hơn y một chút, ý cảnh tự nhiên càng cao hơn một bậc.

Nếu như Viên Hạo tạm né tránh phong mang, có lẽ sẽ không có chuyện gì. Chỉ là tính tình Viên Hạo ương ngạnh, tâm khí cao ngạo không chấp nhận việc bản thân thua cuộc, cứ nhất định phải phân ra cao thấp với ngân giáp nữ tử này. Vì thế mà y cố gắng nhẫn nhịn loại cảm giác khó chịu này, điều khiển Liệt Dương Song Thủ kiếm giằng co với thương ảnh kia.

Chỉ là rất nhanh, cảm giác khó chịu đó càng lúc càng lớn, máu tươi trong miệng muốn phun ra. Mãi cho đến khi không chịu đựng được nữa, Viên Hạo kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi trực tiếp chảy ra khóe miệng.

"Tấn công khi kẻ địch yếu ớt, chia cắt khi địch nhân liên hợp lại, tránh đi khi kẻ địch quá mạnh. Đạo lý đơn giản như vậy mà còn không hiểu, chỉ biết cậy mạnh hiếu thắng, lãng phí thiên tư ngút trời của mình."

Khóe miệng ngân giáp nữ tử nở một nụ cười khinh miệt. Giết địch, cũng không hẳn phải dựa vào trường thương trong tay. Tên nam tử trước mặt này quả thật không đơn giản, nếu không phải tâm cảnh còn yếu ớt, muốn hạ gục y cũng không phải là chuyện dễ, phỏng chừng cũng cân phải mấy trăm chiêu hơn mới phân ra được thắng bại.

Chỉ bất quá pháp lực người này tuy tinh thuần, Liệt Dương Song Thủ kiếm cũng rất lợi hại, nhưng tâm tính lại quá tệ. Dăm ba câu mà thôi, đạo tâm liền dao động bất ổn. Một thân thực lực tự dưng giảm đi vài phần. Cao thủ tranh đấu, một chút sơ hở cũng đã đủ dẫn đến chiến bại, càng huống chỉ bản thân y còn yếu hơn mình một chút.

Trong mắt ngân giáp nữ tử không hề có nửa điểm thương hại nào, thương mang thừa dịp phá vỡ thủ thế của Liệt Dương Song Thủ kiếm, như cự Long va tới, nhắm thẳng vào ngực Viên Hạo.

"Sư đệ, lui ra!" Lúc này, một âm thanh trong trẻo vang lên. Chỉ thấy một luông bạch quang từ trên cao chiếu xuống, một đạo thân ảnh như tắm mình trong ánh trăng sáng chiếu rọi, bước đi giữa các ngôi sao trên cao. Một nữ tử với dáng người thướt tha tuyệt mỹ nhẹ nhàng đi tới. Vừa xuất hiện nữ tử này liên vung tay lên trong nháy mắt, một kiếm tùy ý chém ra, giống như chém đứt tinh không. Một kiếm này không có sát ý, chỉ có sự lạnh lẽo như đêm trăng giá rét. Ánh trăng như nước chảy, róc rách len lỏi trong đêm khuya sâu thắm, không linh và kỳ ảo.

Thương mang sắc bén va chạm với kiếm mang kỳ ảo, cả hai liền biến mất vô ảnh vô tung.

"Thế gian đều nói Cổ Kiếm tông có nhật nguyệt tranh huy, không biết Nguyệt Linh kiếm thể Lạc tiên tử ngươi có thể so vài chiêu với ta hay không?" Giọng nói của ngân giáp nữ tử vẫn vô cùng bình thản, nhưng rõ ràng đã có vài phần thận trọng hơn khi đối mặt với Viên Hạo lúc nấy.

"Sư tỷ xin tránh ra, hãy giao Ngân Diện la sát này cho đệ. Vừa rồi đệ chỉ nhất thời chủ quan, tiếp theo ả ta tuyệt đối không chiếm thêm được chút tiện nghi nào." Viên Hạo nghiến răng nghiến lợi, hai tay cam chặt Liệt Dương Song Thủ kiếm, sắc mặt lạnh lùng nói.

"Tông chủ có lệnh, lẽ nào ngươi muốn kháng lệnh sao?" Vẻ mặt Lạc Thanh lạnh lùng không buồn nhìn Viên Hạo nói.

Viên Hạo lập tức nổi giận, muốn đi tìm đối thủ khác trút mối hận này, thì trên bầu trời phía xa xa, có một đoàn hắc khí đen như mực cuồn cuộn lao tới.

Bên trong đoàn hắc khí lộ ra một nam tử cả người tràn ngập tà khí, tay câm hắc sắc Chân Ma bình, đầu đội Bát Minh Toan Nghê quan, hai mắt trũng sâu, giống như một đầu hắc Ưng từ trên cao quan sát con môi.

"Bát Minh Toan Ma Đế Diệu!" Khi Lôi Vạn Thiên, và bà lão tóc bạc nhìn rõ người tới là ai, sắc mặt lập tức biến đổi. Đế Diệu cũng là một cường giả Kim Đan kỳ đỉnh cấp không thua gì Ngân Diện la sát.

"Lần trước lĩnh giáo qua kiếm thuật của Lạc tiên tử, Đế mỗ kính ngưỡng như tiên nhân. Hôm nay lại muốn luận bàn với Lạc tiên tử một phen, còn xin tiên tử chỉ giáo." Gương mặt De Diệu đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn Lạc Thanh nói. Cho dù hai người đứng ở hai lập trường bất đồng, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới sự ngưỡng mộ của y dành cho Lạc Thanh.

"Nơi này có việc của ngươi sao?" Ngân giáp nữ tử liếc nhìn Đế Diệu nói, ngân thương quét ngang bên cạnh, không hê cho Đế Diệu chút mặt mũi nào.

"Thôi được, nếu Ngân Diện la sát ngươi không chịu nhường, ta liền luận bàn với Viên Hạo cũng được. Tuy rằng người này hơi kém một chút, nhưng cũng là một đối thủ khó có được." Đế Diệu cười ha hả nói. Bàn tay câm Chân Ma bình liền lật lại, lăng không chộp về phía Viên Hạo. Trên Chân Ma bình có vẽ hình một đầu Bát Nhãn Ma Toan, lúc này hóa thành một đầu Ma Toan như thực chất, hắc khí cuồn cuộn ép về phía Viên Hạo.

"Kiếm Động Hạo Dương!" Viên Hạo tập trung tinh thần, Liệt Dương Song Thủ kiếm khí thế như cự Long, đâm thẳng vào trong hắc khí cuồn cuộn kia, dùng ý ngự kiếm, hòng dùng kiếm hàng mai Bên trong đoàn hắc khí, lập tức vang lên tiếng gâm ru không ngừng.
Bình Luận (0)
Comment