Chuong 1161: Ngan diep phat uy
Chuong 1161: Ngan diep phat uyChuong 1161: Ngan diep phat uy
Chuong 1161: Ngan diep phat uy
"Hoang đường!" Chiến Minh lập tức giận dữ, nhưng trong lòng lại có chút phiên muộn. Vừa rồi y đã dùng hết toàn lực, suýt tí nữa mới bắt được Đế Diệu. Hiện tại bên phía đối phương lại xuất hiện một người còn mạnh hơn Đế Diệu không ít, tình thế trở nên bất diệu vô cung, e rằng chỉ có thể tìm cơ hội đào tẩu thôi.
Về phần Hồ Quần và tên Hổ Vưu kia, y cũng không thể lo được hết. Ai bảo hai tên gia hỏa kia xui xẻo? Bản thân Chiến Minh là Quỷ lâu nhất tộc, có khả năng độn địa, cũng không phải không có hy vọng tẩu thoát.
Lục Tiểu Thiên nhìn lướt qua xung quanh, trong lòng thầm than. Tứ đại tu tiên giới hỗn chiến gần hai trăm năm, đã tổn thất quá nhiều nhân thủ. Mà số linh thạch và các loại linh vật tích trữ trước đó càng tiêu hao với số lượng kinh người, nếu không cũng sẽ không bị động rơi vào quan cảnh bị vây công như bây giờ.
Cũng may mấy vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ của các giới lại không bị kinh động, nguyên khí không bị tổn thương. Nếu không, lúc Quỷ tộc vừa bạo phát, thế tới cuôn cuộn mãnh liệt, thật sự là khó có thể ngăn cản.
Nhưng cho dù là như vậy, lão quái Nguyên Anh kỳ của tứ đại tu tiên giới liên thủ, đoạt lại được Vọng Nguyệt thành, tạm thời áp chế đại năng Quỷ Vương nhất cấp của Quỷ tộc mà thôi. Những đê giai tu sĩ như bọn họ cũng phải xuất lực. Bởi vì trước đó đã tiêu hao quá nhiều trong tràng hỗn chiến, khiến cho tình thế lúc này không khỏi rơi vào thế hạ phong. Bản lĩnh của tu sĩ Nguyên Anh kỳ có lớn hơn nữa, cũng không thể nào thay đổi được sự thật này.
"Rất nhiều năm rồi, ta chưa từng gặp qua một tên Nhân tộc nào lại cuồng vọng như thế." Đột nhiên, một tên Quỷ soái cưỡi mây đen bay tới nói.
Tên Quỷ soái này có khuôn mặt màu xanh với răng nanh lộ ra ngoài, hình dáng không khác gì người bình thường. Phía sau đầu có một đoàn hôi quang (ánh sáng màu xám). Trong hôi quang có bạch nguyệt quang ảnh (hình ảnh trăng sáng). Bên trong đám mấy đen đó, có mấy trăm khô lâu binh tay cầm cốt mâu, cốt cung, khí thế hung hãn.
"Chấp Chu đại nhân!" Đầu lĩnh Hổ Vưu, Hồ Quần nhìn thấy tên Quỷ soái này xuất hiện, lập tức vui mừng. Tên Chấp Chu này có Quỷ lực thao thiên, bàn vê thực lực, còn mạnh hơn cả tên Chiến Minh vài phần.
Mà phía sau Chấp Chu còn có năm tên Thanh Diện quỷ (Quỷ mặt xanh), thực lực đồng dạng cũng không tâm thường đều là cấp quỷ Soái tương đương với tu sĩ Kim Đan kỳ của Nhân tộc, tuy số lượng không nhiều bằng bộ hạ của Chiến Minh, nhưng thực lực thì lại không yếu.
"Xem ra phân chi của Quỷ tộc các ngươi cũng rất là nhiều a." Lục Tiểu Thiên cũng đánh giá tên gia hỏa mặt xanh răng nanh này. Quỷ tộc chỉ là một cách gọi chung, cũng giống như Yêu tộc, có nhiều loại yêu thú, yêu câm, thảo mộc tỉnh quái. .. muôn hình vạn trạng.
Lục Tiểu Thiên cũng từng gặp qua rất nhiều phân chi của Quỷ tộc, nhưng cái tên Chấp Chu này vẫn là lần đầu tiên. Khí tức của đối phương tỏa ra, hoàn toàn không kém Đế Diệu và ngân giáp nữ tử chút nào.
"Đợi sau khi ngươi trở thành một thành viên trong Quỷ tộc ta, thì có thể hiểu được Quỷ giới của chúng ta to lớn đến nhường nào. Những gì mà trước đây ngươi đã chứng kiến, bất quá chỉ là một giọt nước trong đại dương mà thôi."
Chấp Chu bước ra một bước, khẽ vươn tay ra, đoàn hôi quang phía sau nhanh chóng biến lớn, bạch nguyệt quang ảnh cũng trở nên đỏ tươi như máu. Khi Tiêu Thanh Vũ và đám tu sĩ Vạn Thú tông nhìn thấy vầng trăng máu yêu diễm đó, lập tức giật mình, máu tươi trong cơ thể giống như sôi trào, có chút dấu hiệu mất khống chế.
Am Nguyệt **I" Ngay cả đầu lĩnh Hổ Vưu, khô lâu Hồ Quần, trong lòng cũng kinh hãi, vội vàng quay đầu tránh nhìn thẳng vào vầng trăng máu kia.
"Trông cũng được đấy!" Ánh mắt Lục Tiểu Thiên khẽ híp lại, lòng bàn tay xòe ra, mười mấy phiến ngân diệp xuất hiện xoay tròn, bên trên chớp động hôi ngân sắc (màu xám bạc) quang mang. Tuy rằng Lục Tiểu Thiên chưa thôi động pháp lực, nhưng khí tức trang nghiêm và thần thánh đã vô thanh vô thức phát ra.
"Đây là?" Trong lòng Chu Chấp đột nhiên cảm nhận được gì đó. Sắc mặt Đám người đầu lĩnh Hổ Vưu và Hồ Quân càng tái nhợt đi. Ánh mắt khi nhìn vào mười mấy phiến ngân diệp này, có một loại sợ hãi đến từ bản năng.
"Thánh mộc Phật đạo!" Chấp Chu lục lại ký ức trong đầu, cuối cùng nhớ đến một ghi chép liên quan đến thứ trước mặt này. Thứ này có khả năng hàng Ma phục Quỷ vô cùng lợi hại, không ngờ trong tay tên gia hỏa trước mắt này lại có loại thánh mộc Phật đạo đã mất tích vô số năm này. Cho dù chỉ là ngân diệp của thánh mộc, nhưng đã có sức uy hiếp vô cùng to lớn với Quỷ tộc bọn họ rồi.
"Không sai, đây là lân đầu tiên ta vận dụng nó, vừa hay để đám Quỷ vật các ngươi nếm thử uy lực của vật này như thế nào." Lục Tiểu Thiên gật đầu nói.
Vừa dứt lời, mười mấy phiến ngân diệp trong tay liền bay lên. Hai tay hắn thi triển một cái pháp chỉ Phật đạo, giống như một tôn Phật tăng trang nghiêm. Bên trong mười mấy phiến ngân diệp kia bay ra một vòng ngân quang, sau đó từ từ phóng lớn, hình thành một cái ngân sắc quang luân khổng lồ, bay về phía Chu Chấp ở hướng đối diện.
"Không tốt!" Đám Quỷ tu Chấp Chu bọn họ nhìn thấy vòng ngân sắc quang luân vô cùng thuần khiết kia bay đến, trong lòng dâng lên một sự sợ hãi trước này chưa từng có.
"Ngân Cương Hàng Thế, Trấn Ma Phục Quỷ!" Trong miệng Lục Tiểu Thiên khẽ niệm mấy chữ này.
Vâng huyết nguyệt sau lưng Chấp Chu gặp phải ngân quang này, giống như tuyết đông gặp nắng hạ, tan rã với tốc độ chóng mặt.
Với sự xuất hiện của ngân quang này, khí tức xung quanh cũng trở nên an lành hơn, xua tan Quỷ khí âm u. Bất kể là Tiêu Thanh Vũ, hay là ngân giáp nữ tử, đều cảm thấy toàn thân thoải mái dễ chịu, sau khi Quỷ khí biến mất.
Vầng sáng ngân sắc bao phủ cả đám Quỷ tộc Chấp Chu vào trong, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, trông như mềm mại vô lực. Nhưng nhìn thân thể Chấp Chu và đám thuộc hạ bị ép cho oằn người lại thì mới biết họ đang đối mặt với cái gì. Áp lực nặng như Thái Sơn, khó mà chống cự nổi.