Chương 1184: Tô Thanh (2)
Chương 1184: Tô Thanh (2)Chương 1184: Tô Thanh (2)
Chuong 1184: T6 Thanh (2)
Dạng người như vậy, chú định là sẽ không cùng một con đường với Lục Tiểu Thiên, những người không biết xấu hổ muốn đeo đuổi Tô Thanh, nhiều không đếm xuể.
Sau này khi tiến vào Huyết Sắc cấm địa, trải qua rất nhiều chuyện, Tô Thanh dần dần trưởng thành. Đối với một đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ bọn họ mà nói, Tô Thanh có một vị gia gia là tu sĩ Kim Đan kỳ, vẫn chiếm được ưu thế cực lớn.
Chỉ là trong những năm Lục Tiểu Thiên rời đi, Tô Thanh tuy đã kết đan thành công nhưng lại gặp phải biến cố lớn.
Gia gia Tô Hồng Đào luôn là chỗ dựa vững chắc cho nàng lại chết trong tay người khác, ngay cả bản thân nàng cũng vẫn lạc, biến thành một khô lâu, phải khoác lên mình lớp hắc bào, trở thành một thành viên trong Quỷ tộc, cả ngày sống cùng với bọn chúng.
Thậm chí còn bị Bích Không quỷ vương lựa chọn trở thành một trong lục đại Quỷ lô, sớm muộn sẽ có một ngày, bị Bích Không quỷ vương xem là lô đỉnh luyện hóa tới chết.
Lúc này Tô Thanh đã giống như là hành thi tẩu nhục, đã không biết bản thân vì sao vẫn còn sống, mãi cho đến khi gặp lại Lục Tiểu Thiên lần nữa sau một trăm mấy chục năm.
Một đầu tóc bạc quen thuộc đó, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh và thản nhiên kia. Người luôn luôn đứng ra che chở cho nàng lúc nguy nan nhất, giúp nàng biến nguy thành an, vào lúc nàng tuyệt vọng đến mức như chết lặng, vị Lục sư huynh này lại xuất hiện trước mặt nàng.
Nhưng Tô Thanh lại bi ai phát hiện bản thân mình không dám tới gặp hắn, không dám để Lục Tiểu Thiên nhìn thấy bản thân trong bộ dạng thế này, không còn là dung nhân khuynh thành khi xưa, chỉ còn có một bộ khô lâu gớm ghiếc và đáng kinh tởm.
Khi Lục Tiểu Thiên xuất thủ đả thương nàng, sắc mặt Tô Thanh tái mét, có lẽ khoảng cách xa xôi nhất trên thế gian này không phải chân trời góc biển, mà là đối mặt với nhau nhưng lại giống như là một người qua đường. Lòng nàng tuy đau đớn khôn cùng nhưng lại không có chút hận ý nào với Lục Tiểu Thiên.
Bích Không quỷ vương cường đại đến mức khiến nàng muốn nghẹt thở, còn có Diệt Tuyệt lão quái thực lực kém hơn Bích Không quỷ vương một chút, trước sau vẫn lạc. Lục sư huynh vẫn thần bí khó lường giống như ngày xưa, là người cười đến cuối cùng, luôn luôn làm được những việc mà người khác không thể tưởng tượng nổi, lật đổ cả một ngọn núi lớn đã chèn ép lên người nàng.
Chỉ là Tô Thanh lại không dám để cho Lục sư huynh trước mắt nhận ra mình, lúc này toàn bộ mong đợi đều hóa thành hư vô, như kính hoa thủy nguyệt. Lục sư huynh vẫn là Lục sư huynh trước đây, nhưng nàng đã không thể trở về như ngày xưa nữa rồi.
Lần nữa quay lại Huyết Sắc cấm địa, ở nơi này từng có một đoạn ký ức khó quên. Tô Thanh kéo lê thân thể hư nhược, từng bước đi qua những nơi trong hồi ức, tìm lại những bước chân khi xưa, lại tới bên khu đầm lầy này lần nữa, có lẽ im lặng rời đi như vậy là tốt nhất. Nhưng điều Tô Thanh không ngờ tới chính là ánh mắt Lục Tiểu Thiên vẫn sắc bén như xưa, chỉ chút ít manh mối như vậy mà cũng nhận ra bản thân rồi.
Trái tim Tô Thanh lúc ấy suýt tí nữa nhảy ra khỏi lông ngực, sau chút vui mừng ngắn ngủi, nỗi sợ hãi vô tận lại như thủy triều dâng lên trong lòng.
Lục sư huynh không ngờ thật sự nhận ra nàng. Chỉ là Tô Thanh lại không dám để Lục sư huynh nhìn thấy gương mặt đáng sợ hiện tại của mình.
Tô Thanh cũng muốn thừa nhận với Lục Tiểu Thiên, nhưng bước chân lại không tự chủ được mà rời đi. Tô Thanh muốn trốn, trốn tới một nơi mà Lục Tiểu Thiên không thể tìm được nàng.
"Tô sư muội, hiện tại huynh đã tìm được muội rồi. Muội cảm thấy huynh sẽ để cho muội rời đi như vậy sao? Trong Huyết Sắc cấm địa này, muội lại có thể đi đâu?" Thân hình Lục Tiểu Thiên vừa động, liên ngăn ở trước mặt Tô Thanh.
Tô Thanh che lại khuôn mặt khô lâu đáng sợ của mình, quay người muốn tránh đi lần nữa, nhưng trên bờ vai nàng đã có thêm một bàn tay, khiến nàng không thể cử động chút nào.
"Theo huynh quay về."
"Lục sư huynh, muội không quay về được nữa.' Rốt cuộc Tô Thanh không còn che giấu giọng nói của mình nữa, buồn bã thở dài nói.
"Đại đạo ba ngàn, trăm sông đổ về một biển. Quỷ đạo cũng là đạo. Sư muội lại cần gì phải chấp nhất việc bản thân trở thành Quỷ tộc." Lục Tiểu Thiên trấn an nói. Hắn không quá để tâm đến việc cố nhân của mình là Quỷ tộc hay là Nhân tộc.
"Nhân Quỷ hai con đường, sư huynh không cần an ủi muội." Giọng Tô Thanh có chút buồn bã. Nhân tộc và Quỷ tộc rất khó chung sống. Bởi vì hoàn cảnh tu luyện của song phương hoàn toàn bất đồng. Tu sĩ Nhân tộc hấp thu là linh khí, cực ít có ai giống như Diệt Tuyệt lão quái.
Nhân tộc luôn có sự đề phòng rất lớn với Quỷ tộc, không phải là không có nguyên do. Quỷ tộc luôn muốn biến nhân gian thành Quỷ vực, Nhân tộc tự nhiên là ra sức ngăn cản. Đặc biệt là trong tình huống hiện giờ, Vọng Nguyệt tu tiên giới đang bị Quỷ tộc xâm chiếm, chỉ cần là nơi có Nhân tộc, thì liên không có chỗ cho Quỷ tộc dung thân. Mà nơi Quỷ tộc xuất hiện, cũng không có chỗ để Nhân tộc sinh sống.
"So với việc hồn phi phách tán, rơi vào trong cửu u chuyển thế luân hồi, sư muội hiện tại cũng chưa tán linh thức, xem như là may mắn trong bất hạnh. Với tư chất của sư muội, cho dù trở thành Quỷ tộc, vẫn có một tia hy vọng chứng đạo. Muội đừng nên từ bỏ, vê phần cái gì mà Nhân Quỷ hai con đường, huynh không hề quan tâm."
Lục Tiểu Thiên thản nhiên nói. Người có thiện ác, Quỷ cũng như vậy. Đám tu sĩ Nhân tộc mà làm ác, nhiều khi còn đáng sợ hơn Quỷ tộc nhiều. Nếu khô lâu trước mặt này là Tô Thanh, thì có gì phải kiêng ky?"
"Sư huynh, ta. .." Thân thể Tô Thanh vô cùng hư nhược, suýt chút nữa đã không đứng vững, không khỏi nứt nở kêu lên. Vẻ bất lực và bàng hoàng biến mất không còn, thay vào đó là vẻ ngượng ngập vỡ òa trong lòng.