Chương 1227: Phương thức giải quyết
Chương 1227: Phương thức giải quyếtChương 1227: Phương thức giải quyết
Chương 1227: Phương thức giải quyết
"Sư muội không cần bao che cho tiểu Hỏa Nha của huynh, huynh biết nó hơi rắc rối một chút, nhưng không ngờ lại làm ra những chuyện như vậy. Chốc nữa huynh sẽ nói với Trần sư huynh một tiếng. Phần cung phụng mà trong cung ban cho huynh, hãy dùng nó bồi thường cho những đệ tử bị tổn thất." Lục Tiểu Thiên vốn muốn kiềm chế lại tiểu Hỏa Nha, nhưng lại sợ không kiềm chế nổi. Buộc nó ở bên cạnh mình, thay vì bản thân đau đầu thôi thì cứ để mặc đám tiểu bối trong cung hưởng thụ nó đi, trong lòng Lục Tiểu Thiên thâm nghĩ một cách vô trách nhiệm như thế.
"Lục sư huynh, cái này làm sao được, huynh đã làm rất nhiều việc cho Linh Tiêu cung, đừng nói là tiểu Hỏa Nha ăn chút linh quả, cho dù hủy cả Quả viên, cùng lắm thì trông lại một Quả viên khác là được, đâu cần thiết phải như thế." Tiêu Tương Vũ còn tưởng rằng Lục Tiểu Thiên thật sự tức giận, ánh mắt nghiêm nghị cảnh cáo Tiêu Nguyệt Vũ, không cho nàng tiếp tục nói lung tung, miệng thì liên tục khuyên bảo Lục Tiểu Thiên.
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ không để tâm tới tục sự, cung phụng trong Linh Tiêu cung đối với Tiêu Tương Vũ mà nói cũng là một khoảng thu nhập không nhỏ. Tuy thực lực Lục Tiểu Thiên mạnh mẽ, nhưng người thực lực càng mạnh, nhu cầu tu luyện hằng ngày tự nhiên cũng càng lớn.
Tiêu Nguyệt Vũ cũng cảm thấy có hơi quá, nhìn thấy ánh mắt càng lộ ra vẻ nghiêm nghị của mẫu thân, cũng không dám nói thêm gì nữa.
"Cung phụng trong Linh Tiêu cung đối với huynh mà nói, tác dụng không lớn. Nếu như dùng cho tiểu bối trong cung, cũng có thể kéo thêm vài đệ tử xuất chúng tiến bộ nhanh chóng. Việc này cứ quyết định vậy đi. Bình Thú Linh hoàn này ngươi hãy giữ lấy, hẳn là đủ cho Huyết Quan Hỏa chuẩn của ngươi tấn giai rồi." Lục Tiểu Thiên lắc lắc đầu, cong ngón tay bắn ra một bình đan dược bay về phía Tiêu Nguyệt Vũ.
Gương mặt Tiêu Nguyệt Vũ có chút sững sờ, lại không biết nên nhận hay là không, ánh mắt liền nhìn về phía Tiêu Tương Vũ cầu cứu.
"Nếu sư huynh đã bảo ngươi nhận lấy, thì ngươi cứ nhận đi." Sắc mặt Tiêu Tương Vũ ôn hòa nói.
"Sư huynh một lòng suy nghĩ cho Linh Tiêu cung, quả thật là phúc của Linh Tiêu cung ta. Khó trách Trân sư huynh một mực khen ngợi Lục sư huynh mãi, sư muội thật sự không có phần khí độ như sư huynh vậy."
"Tình huống của Tiêu sư muội không giống như huynh. Lại nói, vê sau thời gian huynh lưu lại trong Linh Tiêu cung có thể sẽ không nhiều, cung phụng trong cung cũng không nên lấy không, bỏ phí ở đó, thôi thì chi bằng để cho đệ tử trong cung thêm chút cơ hội." Lục Tiểu Thiên lắc lắc đầu nói.
Tuy rằng lần nữa hắn bế quan mới mười năm, nhưng về sau nếu chỉ dựa vào bế quan, đã không thể nào khiến thực lực tăng tiến nhảy vọt. Dựa theo kinh nghiệm xưa nay của Lục Tiểu Thiên, tĩnh cực tới động, là thời điểm nên ra ngoài rồi.
Mà bên phía Vọng Nguyệt thành, giao chiến với Quỷ tộc nhiều năm, hắn cũng gần như đã vượt qua thời gian củng cố tu vi của Nguyên Anh sơ kỳ rồi, cũng là lúc nên đi gặp gỡ một chút cường giả trong Quỷ tộc.
Lúc trước khi Quỷ tộc vừa lao ra khỏi Quỷ động, song phương sau khi đại chiến một tràng kinh thiên động địa ở Vọng Nguyệt thành, thì rất ít khi còn phát sinh chiến tranh quy mô như vậy nữa, giúp cho tu sĩ Nhân tộc mới tấn giai Nguyên Anh kỳ có đủ thời gian để củng cố cảnh giờ.
Giữa lúc hai người đang trò chuyện, một đạo Truyền Âm phù từ thiên ngoại bay tới. Lục Tiểu Thiên nhận lấy Truyền Âm phù, sắc mặt khẽ động, tên gia hỏa này thật sự đến rồi ư.
"Huynh còn có chút việc, sư muội bảo trọng." Nói xong, Lục Tiểu Thiên liền bay vào trong động phủ của mình.
"Vị Lục sư bá này cũng rất là dễ gần a, không hề khó chịu như lời mẫu thân người nói." Sau khi Lục Tiểu Thiên rời đi, Tiêu Nguyệt Vũ nhếch miệng nói.
"Cái đồ lắm miệng con, đây là nhờ vào Lục sư huynh dễ nói chuyện, nhưng con đừng tưởng rằng ngươi khác cũng sẽ giống như Lục sư huynh vậy. Sau này làm việc gì, cũng đều phải suy nghĩ cẩn thận rồi hãy nói, không được lỗ mãng giống như lần này." Tiêu Tương Vũ cảnh cáo nữ nhi của mình, trong lòng cũng thở phào một hơi.
Nàng thật sự sợ Lục Tiểu Thiên sẽ trách tội. Hiện tại xem ra, vị sư huynh chưa hề gặp mặt bao nhiêu lần này, tuy rằng tiếp xúc không nhiều, nhưng lại dễ gân, hòa đồng hơn nhiều.
"Con biết rồi." Tiêu Nguyệt Vũ lè lưỡi nói.
Ở nơi sâu trong động phủ, xuyên qua mấy đạo cấm chế, trong một tòa bảo tháp màu bạc cổ xưa, có một con Cổ Trùng màu lam hư nhược đang nằm vo tròn dưới đất. Nó vừa nhìn thấy Lục Tiểu Thiên tới đây, lập tức mở bừng mắt, trong miệng phát ra tiếng Nhân loại.'Lục Tiểu Thiên, tên vương bát đản ngươi, rốt cuộc ngươi muốn nhốt ta đến bao giờ?"
Ý niệm trong đầu Lục Tiểu Thiên vừa động, trong tháp liền xuất hiện mấy sợi linh hỏa rơi lên thân cổ trùng màu lam này, khiến nó phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Nếu không phải sư huynh ngươi có thứ mà ta cần, thì ta đã sớm tiêu diệt ngươi từ lâu rồi." Cổ trùng màu lam hét lên thảm thiết này dĩ nhiên chính là Kiếp Sinh Cổ Vương đã hợp nhất với Kiếp Vô Nhai, hoặc gọi là Kiếp Vô Nhai thì càng thích hợp hơn, từ bỏ nhục thân, biến trở thành một con quái vật, người không ra người, trùng không ra trùng.
Nếu không phải vì lông đuôi của Hỏa Loan, Lục Tiểu Thiên sớm đã tiêu diệt y rồi, lại cân gì phải dùng Trấn Yêu Tháp trấn áp y hơn mười năm nay, khi không lãng phí của hắn không ít tinh lực.
Bất quá Kiếp Vô Nhai này cũng ở trong Trấn Yêu Tháp chịu tra tấn hơn mười năm, bởi vì vết thương trên người y trước sau gì cũng sẽ khôi phục, cho nên mỗi cách một khoảng thời gian, Lục Tiểu Thiên đều dùng Phạm La Linh Hỏa đốt y một lần, khiến cho vết thương của y không thể nào lành lặn. Tháng ngày Kiếp Vô Nhai bị trấn áp trong Trấn Yêu Tháp, phải sống kiếp sống như một phàm nhân cao tuổi, hơi thở thoi thóp, ho khan không ngừng.
ebookshop.vn