Chuong 1260: Toc mai da dut
Chuong 1260: Toc mai da dutChuong 1260: Toc mai da dut
Chương 1260: Tóc mai da đứt
"Như vậy đi, ta đi trước xem tình huống như thế nào, xem mấy người kia có khi nào tách ra đi riêng lẻ không."
"Cũng được, tới lúc đó ngươi cứ truyền âm cho ta."
Lục Tiểu Thiên gật đầu, nhìn bóng lưng Bát Túc Ma Ngưu thú rời đi, trong mắt lộ ra vài phần thân sắc cổ quái.
Có thể nhìn ra, đầu Bát Túc Ma Ngưu thú này có sở thích đặc biệt đối với thịt người, nhưng liệu nó có thật sự muốn lôi kéo hắn đi đối phó với hoàng tộc Hạng quốc hay không? Hay là muốn thừa cơ hội đối phó bản thân, tạm thời rất là khó nói.
Bát Túc Ma Ngưu thú này trông bê ngoài có vẻ thô kệch, nhưng có thể nghĩ đến chiêu mượn đao giết người này, chứng tỏ nó tuyệt đối không phải là dạng yêu thú tứ chi phát triển, đầu óc ngu sỉ.
Vốn dĩ cho dù là muốn động thủ, Lục Tiểu Thiên cũng tuyệt đối không chạy qua đó ngay lúc này. Dù sao Hỏa Độn ấn chỉ vừa mới luyện hóa xong, hơn nữa phải hấp thu lại lực lượng Phạm La Linh Hỏa, muốn khôi phục sợ rằng còn cần thời gian một canh giờ, không phải sử dụng vô hạn được.
Còn hai người Lạc Thanh và Hoa Doanh phu nhân cũng không nhất định sẽ cự tuyệt nếu Lục Tiểu Thiên hắn yêu cầu trợ giúp.
Nhưng việc ăn thịt người của Bát Túc Ma Ngưu thú quả thật rất là kinh tởm, ngoài ra thì Lục Tiểu Thiên cũng muốn giữ hai người họ lại làm phương án dự phòng.
Vì dù gì sau trận chiến vừa rồi, Bát Túc Ma Ngưu thú biết rõ bọn họ có ba người, nhưng vẫn còn dám quay lại, nhất định là còn có thủ đoạn nào đó.
Lục Tiểu Thiên đang cân nhắc lợi hại trong đó, đột nhiên một đạo kiếm ý lạnh lẽo như ánh trăng trong nước ập đến.
Lục Tiểu Thiên kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy phía không trung xa xa, có một bóng người xinh đẹp, thân hình uyển chuyển lăng không đứng trên bầu trời, giống như Lăng Ba tiên tử. Y phục trên người tung bay phất phới, ánh mắt trong veo, phẳng lặng như mặt giếng, không chút gợn sóng.
Nếu như nói trước đó khi Lạc Thanh vừa kết anh không bao lâu, cảm giác mang đến cho Lục Tiểu Thiên giống như một tảng băng lạnh buốt. Thì hiện tại cổ băng hàn nhức nhối kia đã biến mất không còn, thay vào đó là một sự xa cách lãnh đạm ngăn người ngoài ngàn dặm. Tựa hồ như hết thảy trong thiên địa này, đã không còn thứ gì có thể khiến Lạc Thanh lưu luyến.
Lúc này Lạc Thanh xinh đẹp không gì sánh bằng, lại cũng khiến người đối diện không sinh ra nổi một tia cảm giác khinh nhờn.
Lạc Thanh dang rộng hai tay, thân hình chầm chậm bay lên cao hơn, kiếm ý trên thân dâng lên giống như vầng trăng sáng treo trên cao.
Một, hai, ba, bốn cái bóng bay ra từ trong cơ thể Lạc Thanh, một mực bay ra tới chín cái, tượng trưng cho Cửu Thánh. Chính là Cứu Thánh Thanh Tâm Nguyệt Tiêu quyết mà Lạc Thanh đang tu luyện.
Lúc này Lạc Thanh đã có đột phá, cửu thánh tung bay trên không trung toát ra từng đạo kiếm ý, cơ hồ muốn phong tỏa cả vùng không gian này lại.
La Thanh từ xa nhìn về phía Lục Tiểu Thiên, ánh mắt lạnh lùng như hai mũi tên sắc nhọn đâm xuyên qua mi tâm hắn.
Đột nhiên, phó nguyên thần của Lục Tiểu Thiên đang chìm đắm trong Ngộ Kiếm Thạch Bi như được thể hồ quán đỉnh, quét sạch lớp lớp sương mù, Phiêu Miểu phi kiếm bay ra khỏi cơ thể.
Những thanh phi kiếm lúc này đã hoàn toàn khác trước, dường như có thêm một loại liên hệ như có như không, một loại giác tâm linh tương thông với thân thể.
Lục Tiểu Thiên có thể cảm giác rõ loại tâm linh tương thông này trên Trấn Yêu Tháp, cho nên khi vận dụng Thất Cấp Phù Đồ, uy lực lớn hơn nhiều.
Còn Phiêu Miểu phi kiếm lại chưa bay giờ phát huy ra uy lực tương xứng, chỉ đơn thuần dựa vào lực sát thương vô cùng mạnh mẽ của Phiêu Miểu kiếm thai. Cho nên Lục Tiểu Thiên mãi vẫn chưa hề từ bỏ việc cố gắng tìm hiểu nó trong Ngộ Kiếm Thạch Bi.
Lúc này nhìn thấy Lạc Thanh tiến và cảnh giới cao hơn, Lục Tiểu Thiên đột nhiên như có tia linh cảm, cũng lĩnh ngộ bên trong Ngộ Kiếm Thạch Bi.
So với kiếm ý lạnh lùng, lãnh đạm của Lạc Thanh, một tia kiếm ý nằm giữa hư và thực từ trong cơ thể Lục Tiểu Thiên bay ra.
Hoa Doanh phu nhân vốn vẫn còn đang tu luyện, đột nhiên bị hai luông kiếm ý kinh người đánh thức. Thân hình lóe lên, liền đi ra khỏi sơn động, vừa hay nhìn thấy kiếm ý phun trào từ trong cơ thể Lạc Thanh và Lục Tiểu Thiên, sắc mặt không khỏi phức tạp. Hai người này đều là những tu sĩ vừa kết anh không bao lâu, nhưng thực lực tiến bộ cực nhanh, vượt xa khả năng tưởng tượng của tu sĩ bình thường.
Thân hình Lạc Thanh vừa động, một kiếm hư không chém về phía Lục Tiểu Thiên.
Ánh mắt Lục Tiểu Thiên trở nên tập trung, vạch lên hư không một cái, Phiêu Miểu phi kiếm trên không trung lao tới trước.
Một đạo băng lãnh như hàn nguyệt, một đạo phiêu dật như thanh phong không ngừng va chạm trên không trung, rồi tự mình tiêu tán, nhưng điều này mới chỉ là khởi đầu.
Từng đạo kiếm khí tung hoành cuồng vũ, bao phủ không gian trong phương viên vài dặm. Lạc Thanh bước ra một bước, lưu lại sau lưng một cái bóng thật dài. Phóng mắt nhìn lại, trong chín cái bóng kia, cơ hồ khó phân ra thật giả. Thường thường khi một kiếm của Lục Tiểu Thiên chém ra, xuyên qua những cái bóng đó mới phát hiện chúng không phải thực thể, nhưng sau khi kiếm khí lướt qua, chúng lại khôi phục như ban đầu, khó mà phân biệt được.
Hai người trên không trung giao thủ với nhau vô số lần, rồi bỗng nhiên dừng lại, mấy sợi tóc mai rơi xuống từ bên hai tai Lạc Thanh.
Lạc Thanh đưa tay ra đón lấy. Hai giọt nước mắt óng ánh từ trong hốc mắt chảy xuống, không hề có chút u sầu, không có bi thương, vẻ mặt vẫn lạnh lùng thờ ơ như cũ.
"Tóc mai đã đứt, Lục sư huynh, huynh và ta mặc dù gần trong gang tấc, nhưng lại như mỗi người một phương, bảo trọng!" Nói xong, bóng người lóe lên, thân ảnh áo trắng ngự gió lao đi, cùng với hai giọt nước mắt từ từ rơi xuống mặt đất hòa vào trong một vũng bùn, khẽ lan ra thành sóng nước nhỏ, rồi biến mất không thấy.
"Lạc Thanh muội tử, Lạc Thanh muội tử!" Hoa Doanh phu nhân ở phía sau vội vàng hô lên, nhưng bóng dáng Lạc Thanh trên không trung đã dần biến mất.