Chương 1267: Đề phòng lẫn nhau
Chương 1267: Đề phòng lẫn nhauChương 1267: Đề phòng lẫn nhau
Chuong 1267: De phong lan nhau
"Lục huynh nặng lời rồi. Với thực lực của Lục huynh, bản Ngưu nào dám giở trò gì với Lục huynh. Trước đó không nói, cũng chỉ lo lắng là Lục huynh không chịu tiến vào trong hang động này, cho nên mới vận dụng một ít thủ đoạn nhỏ. Bản Ngưu tuy rằng rất là háo ăn, nhưng cũng không ngu ngốc đến mức chỉ vì miếng ăn mà phải chịu nguy hiểm lớn như thế. Với tâm tư cẩn mật của Lục huynh, chắc hẳn cũng đã sớm phỏng đoán được, nhưng vẫn đồng ý cùng bản Ngưu tiến vào đây, thì nhất định bản thân cũng có sở cầu khác.' Đối với việc Lục Tiểu Thiên không vui, Bát Túc Ma Ngưu thú không hề lo lắng chút nào nói.
Ở trong Lăng Vân động, Bát Túc Ma Ngưu thú tự tin cho dù hai người đồng bạn kia của Lục Tiểu Thiên có chạy tới, cũng không thể làm gì được bản thân.
Đương nhiên, Bát Túc Ma Ngưu thú cũng không phải hoàn toàn thành thật với Lục Tiểu Thiên. Việc nó muốn ăn thịt những người khác, một mặt đúng là thỏa niềm đam mê, hai là « Ngưu Ma Thiên Thi công » nó tu luyện, là một loại công pháp cực kỳ đặc biệt và bá đạo, nhất định phải lập tức ăn thịt đối phương sau khi giết chết, một khi bỏ lỡ thời cơ, huyết nhục cũng sẽ mất đi linh tính vốn có.
Mà Bát Túc Ma Ngưu thú tu luyện « Ngưu Ma Thiên Thi công » cần hấp thu rất nhiều huyết nhục. Nhân tộc chỉ là một loại trong số đó. Chỉ là Nhân tộc cực kỳ ít xuất hiện ở nơi này, đặc biệt là những tu sĩ tu vi cao thâm.
Khi xưa không gian tiết điểm trong nơi này liên thông với ngoại giới không đủ ổn định, có khi mấy chục thậm chí hơn trăm năm cũng khó thấy được một bóng người, hiện tại đột nhiên gặp được mấy tên, Bát Túc Ma Ngưu thú tự nhiên sẽ không dễ dàng chịu buông tha.
Đừng trông bề ngoài Bát Túc Ma Ngưu thú có chút thô kệch, tính khí có lúc nhàm chán, nhưng kỳ thật lại là một đầu ma Ngưu tâm tư cẩn thận. Cho dù chỉ đơn thuần là huyết nhục mấy tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ như Hạng Nhất Hàng, Bát Túc Ma Ngưu thú cũng sẽ nghĩ biện pháp tìm Lục Tiểu Thiên liên thủ.
Đương nhiên, trước đó nó cũng thử đi tìm Hạng Nhất Hàng, nhưng rất nhanh đã bị đối phương vây công. Mà Lục Tiểu Thiên lại có khúc mắc với hoàng tộc Hạng quốc, hơn nữa lại cực kỳ có hứng thú với công pháp truyền thừa của họ, vì thế nên đồng ý liên thủ với nhau.
"Trước tiên nghĩ biện pháp giết chết mấy người kia trước rồi nói. Cũng đừng tưởng rằng nơi này chỉ có ngươi mới có thể ra vào. Ta đã dám tiến vào đây, tự nhiên cũng có thể ra ngoài. Về phần đồ vật mà ngươi muốn có, phải nói rõ ràng cho ta. Ta phải cân nhắc một chút. Ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá lớn. Đương nhiên, nếu như có đủ lợi ích để ta động tâm, cũng không phải không thể trợ giúp ngươi một tay."
Lục Tiểu Thiên sẽ không bao giờ để con ma Ngưu này dắt mũi đi. Hai người vốn chỉ vì lợi ích nên mới tạm thời liên thủ. Tuy rằng hắn rất muốn phần công pháp mà mấy người Hạng quốc tu luyện, ngoài ra còn muốn bắt lấy Nguyên Anh để chuẩn bị cho Huyết Đỉnh Luyện Ma trận, tự nhiên càng tốt hơn hết. Nhưng những thứ này cũng không nhất định phải có được, trong tay đám người Hạng Nhất Hàng có thứ mà hắn cần hay không, vẫn còn rất khó nói. Dù gì thì công pháp có muôn hình vạn trạng, cũng không phải tất cả đều hữu dụng với cá nhân hắn.
Ví như « Xích Diễm Thác Tháp ma công » của Xích Vân Tang cũng có đẳng cấp tương đối cao, bao gồm các công pháp của Hóa Thần kỳ, nhưng nó lại không phù hợp với Lục Tiểu Thiên. Đôi khi không phải đẳng cấp công pháp càng cao càng tốt, mà còn phải thích hợp hay không, bản thân có thể tu luyện được không.
Công pháp, chiến kỹ đồng dạng, ở trong tay những người bất đồng cũng phát huy ra uy lực và hiệu quả chênh lệch cả một trời một vực.
Vì thế, nếu chuyến đi này không phải đi tìm thứ mà Lục Tiểu Thiên nhất định phải có, Bát Túc Ma Ngưu thú muốn uy hiếp tới hắn, dĩ nhiên là quá không hiện thực rồi.
"Được, vậy chúng tiên trước tiên giết chết mấy tên Hạng quốc kia trước." Bát Túc Ma Ngưu thú không hề do dự chút nào.
Chỉ là việc Lục Tiểu Thiên nói bản thân có thể tự ra ngoài, trong lòng nó cũng có mấy phần nửa tin nửa ngờ, bất quá nó thật sự cũng không dám cược.
Đợi sau khi thôn phệ huyết nhục của mấy tên Nhân tộc, thực lực của bản thân phỏng chừng sẽ tăng lên không ít, cũng thừa dịp thử xem tên tiểu tử họ Lục này rốt cuộc có bao nhiêu nội tình. Nếu như hắn chỉ có nhiêu đó bản lĩnh, hắc hắc, thế thì nuốt chửng cả hắn luôn cũng không phải không thể.
Một người một yêu đều có tâm tư của riêng mình. Bát Túc Ma Ngưu thú nghĩ đủ mọi cách, chủ động nhận nhiệm vụ đi trước dò đường, truy tung địch nhân.
Cái mũi của nó thỉnh thoảng lại ngửi ngửi bốn phía xung quanh, Lục Tiểu Thiên thâm nghĩ, thuật này còn kém hơn Truy Linh khuyển của hắn nhiều lắm.
Nhưng hiện tại Lục Tiểu Thiên cũng không cân nóng vội, Tiểu Bạch là một trong những hậu thủ của hắn, tạm thời không cần thiết phải lấy ra. Bát Túc Ma Ngưu thú này còn nóng lòng hơn cả hắn, tốt nhất là im lặng quan sát xem sau đó nó còn giở thủ đoạn gì nữa rồi tính.
Mấy ngày sau, khi tìm kiếm tới bên cạnh một dòng suối nhỏ trong vắt, Lục Tiểu Thiên lén lút đưa mấy vị linh thảo chưa rõ tên, cũng chưa từng thu thập qua vào trong kết giới. Mặc kệ hữu dụng hay không, trước tiên cứ thu thập đã, nói không chừng ngày sau lại có đất dụng võ.
"Có rồi." Tính kiên nhẫn của Bát Túc Ma Ngưu thú vốn không được tốt. Một hơi tìm kiếm mấy ngày mà không có thu hoạch gì, cũng có mấy phần mất bình tĩnh. Lúc này bỗng nhiên ngửi thấy khí tức của một người sống, vẻ mặt sầu muộn bỗng chốc giãn ra không ít.
"Không cần ngửi nữa, ta nhìn thấy rồi."