Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 132 - Chương 132: Tuyệt Cảnh

Chương 132: Tuyệt cảnh Chương 132: Tuyệt cảnh

Vì vậy khi Lục Tiểu Thiên động thân, mấy người Chúc Ngộ Xuân, Chu Ngang cũng vừa khéo đi ở phía trước đám bảy vị nữ cung thủ Chu Linh.

"Không có bản lĩnh còn muốn chiếm vị trí tốt, chốc nữa gặp phải nguy hiểm mà muốn đào tẩu, xem ta có bắn nát cái mông ngươi ra không."

Lãnh Xảo Ngọc và Uông Ngưng Mai tức giận lẩm bẩm nói, lúc này thời gian gấp gáp, các nàng cũng không cưỡng ép mấy người Lục Tiểu Thiên nhường lối. Đám Chúc Ngộ Xuân thì còn tốt, bất quá biểu hiện trước đó của Lục Tiểu Thiên, sự tinh xảo khi vận dụng pháp thuật quả thật trấn trụ không ít người.

"Tô sư muội, Ngô sư muội, chúng ta nhanh một chút, nếu không sợ rằng La huynh sẽ chống cự không nổi nữa." Mông Vũ ở phía trước thúc giục nói.

"Biết rồi, ngươi ở phía trước dẫn đường là được, chúng ta sẽ không chậm hơn ngươi chút nào đâu." Tô Thanh, Ngô Nghiên hai người dù sao cũng quan tâm La Tiềm, một vì là đồng môn, hai là vì có thêm La Tiềm, sự an toàn của các nàng ở bên trong cấm địa này cũng cao thêm một chút.

"Được" Mông Vũ đang đi ở phía trước thân hình bỗng nhiên trì trệ, quay người tay phải vung về phía sau. Một tiếng bịch bịch tựa hồ đã bóp vỡ một thứ đồ vật gì đó trong tay, một tràng sương mù màu phấn hồng tràn ra từ trong tay Mông Vũ.

Hai người Tô Thanh, Ngô Nghiên vội vàng không kịp phòng bị, sương mù màu phấn hồng vừa khéo bay vào mặt hai nàng, chưa kịp phản ứng thì đã hít phải mấy hơi. Pháp lực vận chuyển bên trong kinh mạch lập tức như thủy triều rút lui lại không còn tí nào, cả cơ thể giống như mất hết khí lực, từ từ trở nên mềm nhũn.

"Mông, Mông sư huynh, huynh đã làm gì chúng ta?" Tô Thanh, Ngô Nghiên hai người vừa kinh vừa giận, miễn cưỡng chống tay và vách hang động mới có thể không ngã xuống đất.

"Từ sau khi nhìn thấy hai vị sư muội, ngu huynh liền một mực nhung nhớ không thôi, chỉ khổ là không có cơ hội để thân cận, đợi ta sau khi đưa đồng môn của các nàng lên đường, lại hảo hảo cùng hai vị sư muội thân cận một phen. Các nàng không cần phải giãi giụa, loại phấn vụ này sẽ khiến các nàng trong ba canh giờ không thể vận dụng chút pháp lực nào, đủ để chúng ta quấn lấy nhau vài lần rồi. Doãn sư đệ, chút nữa mọi người đều có phần." Nhất cữ khiến Tô Thanh, Ngô Nghiên hai vị đệ tử tinh anh trúng kế, Mông Vũ không còn chút bận tâm nào nữa, đắc ý cười lớn. Mỗi tay phân biệt ôm lấy cái eo tho gọn của hai nàng, ôm hai nàng vào ngực, cảm giác được hai cơ thể mềm mại đó trong tay, trong lòng Mông Vũ đắc ý không thôi.

Ngô Nghiên tức giận đến toàn thân run rẩy, nhưng lại không có chút khí lực nào để giãy giụa: "Mông Vũ, cái tên súc sinh ngươi, cho dù hôm nay ngươi đắc chí, sau này cũng không được chết tử tế!"

"Họ Mông kia, cái tên tiểu nhân bỉ ổi như ngươi, gia gia ta là Kim Đan lão tổ của Linh Tiêu Cung, ngươi nếu dám đụng vào một cọng tóc của ta, gia gia ta nhất định sẽ ghiền nát xương ngươi, khiến ngươi hình thần câu diệt." Tô Thanh không còn vẻ ngang tàng hống hách như trước đó, vẻ mặt tái nhợt uy hiếp nói.

"Chỉ cần người của Linh Tiêu Cung các ngươi đều chết hết, lại có ai biết được sự việc phát sinh hôm nay bên trong hang động này, Tô sư muội, ngươi không cần lo lắng cho ta đâu." Mông Vũ đắc ý cười nói.

Kinh biến trong thạch động khiến nhân thủ song phương trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng, đặc biệt là đệ tử của Linh Tiêu Cung. Tô Thanh, Ngô Nghiên hai nàng đều đã bị chế trụ, về phía bọn họ còn có thể đấu lại đối phương sao.

"Được, vậy thì cảm tạ Mông sư huynh rồi." Doãn Nhất Mộc cũng không ngờ tới người sư huynh này còn có một chiêu như thế, bất quá phản ứng của y cũng nhanh, rất nhanh liền tỉnh ngộ, ít đi đệ tử của Linh Tiêu Cung, lần thu hoạch này của bọn họ mới chân chính là đầy bồn đầy bát, tài sắc song thu.

"Mẹ nó, lão tử sớm đã nhìn ra tên họ Mông này không có ý tốt rồi, nhưng đám ngu ngốc La Tiềm, Tô Thanh lại cứ khăng khăng tin tưởng cái tên gia hoả mặt người dạ thú này." Chúc Ngộ Xuân vừa kinh vừa sợ mắng to, đồng thời hối hận tới tận ruột gan, mới vừa rồi còn nghĩ là đi theo phía sau Lục Tiểu Thiên thì sẽ an toàn một chút, nên liền vượt lên trước một bước, đồng thời ngăn đám người Chu Linh ở phía sau, cùng với mấy tên đệ tử còn lại của Huyền Băng Môn cũng ngăn ở đằng sau.

Cho dù là lần trước bị tu sĩ của Ác Linh Cốc và đám hắc xà chặn đánh, đối phương cũng chỉ là mượn địa lợi, nếu thật bày ra thế trận, bọn họ cũng không sợ người của Ác Linh Cốc. Bọn họ có thể ở lại trong hang động kéo dài hơi tàn tới mấy ngày để suy nghĩ biện pháp, nhưng tình hình ác liệt trước mắt đơn giản làm cho lòng người ngoại trừ tuyệt vọng thì vẫn là tuyệt vọng.

"Giết bọn chúng, ngoài ra, cái tên gọi Lục Tiểu Thiên kia, lưu lại mạng sống, lát nữa ta muốn tự tay kết liễu tên tiểu tử này." Mông Vũ vô cùng mãn ý, sau đó âm trầm liếc mắt nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thiên rồi nói, một tên tu sĩ ti tiện bình thường, trước đó không ngờ dám chống đối lại gã. Hiện tại phải khiến cho ta tiểu tử này biết cái gì là khủng hoảng và sợ hãi.

"Vâng, Mông sư huynh yên tâm, đám người này giao cho ta." Doãn Nhất Mộc tàn nhẫn cười một tiếng, cũng không chân chính coi trọng Lục Tiểu Thiên. Pháp thuật của Lục Tiểu Thiên xác thực vô cùng lợi hại, nhưng lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là thủ đoạn của một tu sĩ Luyện Khí bình thường, ở trước mặt pháp khí Đao Luân của y, căn bản không chịu nổi một kích. Bảy vị nữ cung thủ tiểu đội của Chu Linh ngược lại có chút lợi hại, trực tiếp đối mặt thì cả y cũng không có nắm chắc phần thắng. Bất quá bây giờ tiểu đội cung thủ này bị kẹp ở giữa, lại thêm địa hình chật hẹp bên trong hang động này, căn bản không hề dễ dàng để thi triển trận hình, dưới khoảng cách như vậy, y càng sẽ không để cho đám Chu Linh có thời gian chuẩn bị.

"Giết!" Mông Vũ ra lệnh một tiếng.

Doãn Nhất Mộc lấy ra một cái pháp khí Đao Phi Bàn, xung quanh Phi Bàn đều là các lưỡi đao sắc bén, ngoài ra còn có một cây Phi Tác quấn trong lòng bàn tay, có thể trực tiếp khống chế Phi Bàn bất cứ lúc nào, không cần phải cách không khống chế, có thể tiết kiệm không ít pháp lực. Hơn nữa đối với một tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói, khống chế pháp khí như vậy càng thêm thuận tay hơn nhiều.

Doãn Nhất Mộc cổ tay rung lên. Phi Bàn xoay tròn hướng về phía kim sắc phi kiếm trong tay Lục Tiểu Thiên, lưỡi đao sắc bén xung quanh Phi Bàn kịch liệt xoay tròn. Trong mắt Doãn Nhất Mộc, chỉ cần không thương tổn đến tính mệnh Lục Tiểu Thiên là được, nhưng Lục Tiểu Thiên dù sao cũng có sức chiến đấu, trong thông đạo song phương tu sĩ cộng lại cũng có hơn hai mươi mấy tên, hỗn chiến thành một đoàn, vì để tránh cho Lục Tiểu Thiên chạy trốn, tự nhiên phải phế bỏ hắn trước.

Lục Tiểu Thiên sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp ném ra mấy khỏa hạt giống Thiết Kinh Thứ, kim sắc phi kiếm trong tay cũng nhắm thẳng đến đầu Doãn Nhất Mộc.

"Không biết tự lượng sức mình." Doãn Nhất Mộc cười lạnh một tiếng, Phi Tác khống chế pháp khí Đao Luân chuyển hướng một chút. Y chỉ cần thoáng chốc, đã có thể đánh nát kim sắc phi kiếm và cả mấy hạt giống Thiết Kinh Thứ thành mảnh vụn. Khi vũ khí trong tay cũng đã vỡ vụn, để xem tên tiểu tử này còn có thể làm được trò trống gì nữa.

Mông Vũ lúc này trái ôm phải ấp, thấy Doãn Nhất Mộc và Lục Tiểu Thiên đánh nhau, khinh thường cười một tiếng, đồng thời trong lòng cũng đã yên tâm hơn nhiều. Hai người Tô Thanh và Ngô Nghiên đã bị chế phục, các đệ tử khác của Linh Tiêu Cung đã như rắn mất đầu, không ai có thể ngăn trở chút nào tên đệ tử tinh anh như Doãn Nhất Mộc này. Trong hang động chiến đấu chẳng mấy chốc sẽ kết thúc thôi.

Lúc Đao Luân sắp chạm vào mấy hạt giống Thiết Kinh Thứ, Lục Tiểu Thiên lại đột nhiên ném ra mười mấy khỏa.

Doãn Nhất Mộc trong lòng tức giận, Thiết Kinh Thứ Đằng do dùng pháp lực mạnh mẽ kích phát ra, với y mà nói cũng không tính là cái gì, pháp khí Đao Luân xoáy qua là có thể xoắn đứt được nó, chỉ là nhìn thấy trong tay Lục Tiểu Thiên tựa hồ còn có không ít hạt giống, Mông Vũ lại mở miệng muốn để lại người sống, chung quy cũng có chút phiền phức. Thôi, liền tồn thêm chút thời gian vậy.

Sau khi Đao Luân xoắn nát mấy hạt giống đầu tiên, đang muốn xoắn đứt cả kim sắc phi kiếm, bất quá cũng chính là vào lúc này, một đạo khí tức cường đại không thua kém gì Đao Luân phóng lên tận trời, một đạo hắc quang đâm thẳng về phía ngực Doãn Nhất Mộc.
Bình Luận (0)
Comment