Chuong 1343: Van mon
Chuong 1343: Van monChuong 1343: Van mon
Chương 1343: Vân môn
Trong mắt Lục Tiểu Thiên lóe qua một tia thần sắc ngưng trọng. Hai cây thanh sắc phi đao này có chút cổ quái. Chỉ riêng khí tức, ngay cả kiếm thai đã được Niết Cốt Kiếm U Lan tế luyện qua cũng không bằng nó. Nhưng phi kiếm của bản thân thì nào phải chỉ có một cây.
"Lục huynh, tốc độ phải nhanh, thời gian cánh cửa này mở ra, không quá lâu đâu.' Bát Túc Ma Ngưu thú âm thầm truyền âm nhắc nhở Lục Tiểu Thiên.
"Lập tức đi." Thực lực bạch y nam tử này không ha kém cạnh Hạng Nhất Hàng, cho dù vận dụng Phiêu Miểu kiếm trận, muốn nhanh chóng thủ thắng, phỏng chừng cũng không thể làm được trong nhất thời nửa khắc.
Lục Tiểu Thiên chém về trước hai đạo kiếm khí, đồng thời lại ném ra hai viên Phích Lịch Hỏa Lôi châu, trực tiếp đánh trúng hai cây thanh sắc phi đao kia.
Âm, trong tiếng nổ vang vọng, bạch vân bốn phía trở nên cuan cuộn, hai cây thanh sắc phi đao không hề bị thương tổn. Đao khí chém qua, bổ đôi kinh lôi và linh hỏa. Bạch y nam tử lách mình lướt qua khe hở này, nhưng lại phát hiện đám người Lục Tiểu Thiên đã lần lượt tiến vào trong cánh cửa kia.
"Chết tiệt!" Sắc mặt bạch y nam tử vô cùng phan nộ nói.
"Mấy tên gia hỏa này cũng không hề đơn giản, mới chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, xuất thủ lại sắc bén như thế, hơn nữa lại phối hợp rất nhuần nhuyễn, phu quân chàng cũng không nên tức giận, cho dù sự tình có lặp lại lân nữa, sợ rằng kết quả cũng đồng dạng như thế, chúng ta chung quy cũng là tới chậm nửa bước."
Hồng y thiếu nữ vung tay lên, mấy cái khăn tay đang xoay tròn trên không trung liền rơi xuống lòng bàn tay nàng. Mắt nhìn vào cánh cửa phía sau đang dần dan khép lại, sắc mặt cũng tương đối bình tĩnh hơn.
"Nếu không phải do cái tên Biên Bức (Doi) chết tiệt kia làm chậm trễ thời gian, chúng ta làm sao có thể bỏ lỡ. Nếu như sau này còn không thể gặp lại Huyễn Băng phong, ta nhất định sẽ nghiền xương cốt cái tên Biên Bức khốn khiếp đó thành tro." Bạch y nam tử duỗi tay ra, hai cây thanh sắc phi đao lần nữa bay trở vào ống tay áo, trên mặt ẩn hiện sát cơ.
"Cũng không nhất định phải giết con Biên Bức kia, mấy người vừa rồi rõ ràng là Nhân Yêu liên thủ, vì sao chúng ta lại không làm giống như họ?" Ánh mắt hồng y thiếu nữ xoay chuyển nói."Nếu thật sự muốn động thủ, đợi sau khi tiến vào vùng đât thần bí kia đã."
"Cũng được, vậy thì liền lôi kéo thêm mấy người cho đủ nhân số." Bạch y nam tử do dự một lát, cũng gật đầu đồng ý nói.
Nhất trọng vân môn, bên ngoài, bên trong là hai thế giới hoàn toàn tương phản.
Từ khi bước vào bên trong vân môn, bước chân Lục Tiểu Thiên đạp vào khoảng không, thân thể rơi thẳng xuống bên dưới, tiếng gió rít gào bên tai, những bông tuyết nhỏ mịn từ trên không trung bay xuống, phóng mắt nhìn xuống, dưới chân đều là một mảnh trắng xóa.
Điều càng khiến Lục Tiểu Thiên ngạc nhiên hơn chính là, từ sau khi bước vào vân môn này. Mấy người La Tiêm, Bát Túc Ma Ngưu thú, Ngũ Tử Nguyên, Kiều Lam không ngờ lại hoàn toàn biến mất.
Lẽ nào tiến vào trong vân môn, mỗi một người đều sẽ bị truyến tống tới địa phương bất đồng? Trước đó Bát Túc Ma Ngưu thú lại không hề nói qua điểm này với bản thân.
Trong lòng Lục Tiểu Thiên có chút nghi hoặc, cũng không biết Bát Túc Ma Ngưu thú kia có biết việc này hay không.
"Thôi vậy, đến đâu thì hay đến đó." Lục Tiểu Thiên thu liễm lại tâm thần, cẩn thận quan sát bốn phía. Chỉ cảm thấy gió tuyết xung quanh vô cùng lạnh lẽo, cho dù là tu vi của hắn bây giờ, cũng cảm thấy một cơn lạnh thấu xuyên thẳng vào người qua các lỗ chân lông.
Pháp lực vận chuyển một vòng, mới có thể dần xua tan luông ý lạnh này.
"Việc cấp bách hiện giờ, vẫn nên trước tiên tìm được mấy người La Tiềm rồi nói." Trong lòng Lục Tiểu Thiên thầm nói. Suốt dọc đường đi, hẳn cẩn thận lục soát, ngẫu nhiên cũng gặp phải mấy khỏa Băng linh thạch, lại hoặc là những linh vật khác, không cần phải mạo hiểm quá nhiều, Lục Tiểu Thiên cũng có thể thuận tay thu vào trong kết giới.
Trong một khu sơn cốc được các vách núi cheo leo bao bọc xung quanh, trong cốc là một khu rừng bị băng tinh bao phủ. Lục Tiểu Thiên đang một mình bước đi. Đột nhiên, một thân ảnh màu xám bạc lóe lên.
Trong mắt Lục Tiểu Thiên hiện lên một tia kinh ngạc. Thân ảnh đó đối với hắn mà nói, càng không cách nào quen thuộc hơn nữa. Đầu Hổ thân Báo, phía sau có ba cái đuôi, trên trán có một chùm lông vũ đủ màu sắc, trông vô cùng bắt mắt, hai con mắt đỏ tươi như máu, vừa lãnh đạm vừa cao ngạo.
Phi Thiên Ngân Thi Đế Khôn! Hoặc có thể gọi là Long Sư càng thích hợp hơn một chút. Chỉ là đầu Long Sư trước mắt, khí tức trên thân khong ngờ đã đạt tới thập giai, hơn nữa trông bộ dạng này, cũng đã tiến vào thập giai một đoạn thời gian rồi.
Sắc mặt Lục Tiểu Thiên vui mừng, Đế Khôn và hắn kề vai tác chiến nhiều năm. Hắn tất nhiên vô cùng quen thuộc. Đối phương vừa hiện thân, Lục Tiểu Thiên đã nhận ra rồi. Đây chính là đầu yêu thú mà lúc trước bản thân hắn thu phục, về sau đi tới Cự Thạch nhất tộc, Đế Khôn thân là truyền thừa thánh thú của Cự Thạch nhất tộc, nên bị đưa vào trong thánh địa, có được truyền thừa của Long Sư. Trước đó nhìn thấy cảnh tượng của Cự Thạch nhất tộc, hiển nhiên là họ đã tiến vào nơi này, nên việc Đế Khôn xuất hiện ở đây cũng không có gì kỳ quái.
Lục Tiểu Thiên và Đế Khôn tách ra ở Cự Thạch nhất tộc. Khi từ trong huyễn tượng của Huyễn Băng phong, Lục Tiểu Thiên mới biết Cự Thạch nhất tộc cũng đã tiến vào trong bí cảnh này, Đế Khôn hiện tại đã đột phá tới thập giai, nên cũng cùng tiến vào trong bí cảnh, hoàn toàn cũng là hợp tình hợp lý.