Chương 137: Yêu Tích
Chương 137: Yêu Tích
Nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất còn chưa giải quyết, hắn không có công phu nhàn rỗi như vậy. Về phần đám tu sĩ bình thường, chí ít phải dùng linh thảo có hỏa hầu trên một trăm năm mới có thể quy đổi được phân ngạch của Trúc Cơ Đan. Đê giai linh thảo dù có hái nhiều hơn đi chăng nữa, đa phần cũng giao lại cho môn phái, chỉ có một hai phần là thuộc về bản thân thôi. Hơn nữa chỉ có thể quy ra thành linh thạch, đối với việc Trúc Cơ không có trợ giúp quá lớn. Bởi vậy, ngoại trừ vừa mới bắt đầu có một số tu sĩ của tiểu môn phái có chút động tâm ra, thời gian qua lâu, mọi người đều không còn cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy từng mảng đê giai linh vật như vậy nữa.
Đi được một lúc, bên trong cỏ dại dưới đống loạn thạch, đám người Lục Tiểu Thiên phát hiện một cổ thi thể, y phục trên người đã rách nát, không ngờ lại là đệ tử của Linh Tiêu Cung. Hơn nữa còn là người xuất thân tán tu đi lại rất gần với Lục Tiểu Thiên tên là Cát Thắng. Ngoại trừ một số tổn thương trên người do gạch đá gây nên, cùng với bốn dấu răng cắn trên cổ, không còn vết thương trí mạng nào khác. Lúc này trên dưới toàn thân Cát Thắng đều trắng bệch, không còn một tơ máu nào, không phải phải kiểm tra thêm cũng đã biết tinh huyết của Cát Thắng đã bị thứ gì đồ hoàn toàn cắn nuốt sạch sẽ.
"Túi trữ vật vẫn còn, linh vật bên trong cũng chưa hề bị đụng vào, có lẽ là loại yêu thú hấp thụ tinh huyết nào đó gây ra." Lục Tiểu Thiên lấy túi trữ vật đang nằm cạnh thi thể Cát Thắng ra xem xét, âm thanh trầm thấp nói.
Hai người Ngô Nghiên và Tô Thanh sắc mặt tái đi, các nàng không sợ chiến đấu với tu sĩ môn phái khác, nhưng những việc chưa rõ ràng thường thường mới là đáng sợ nhất. Loại yêu thú chưa biết tên này không ngờ lại yêu thích biến người khác thành thây khô, nhìn xung quanh rõ ràng là không có vết tích đánh nhau, xem ra Cát Thắng không chút phản kháng nào là đã gặp độc thủ, hiển nhiên thực lực của yêu thú cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Có thể tồn tại trong Huyết Sắc Cấm Địa gần một tháng trời, trong túi trữ vật cũng đã có không ít linh thảo, Lục Tiểu Thiên không khách khí trực tiếp thu lại, sau đó dẫn theo hai người Ngô Nghiên tiếp tục tìm kiếm ở xung quanh.
Tiếp sau đó, lại liên tục nghe được tiếng hét thảm, đi theo phương hướng phát ra âm thanh, mấy người Lục Tiểu Thiên lại phát hiện thi thể Chu Ngang và hai tên đệ tử Huyền Băng Môn, tử trạng giống y như Cát Thắng trước đây.
Do vậy Lục Tiểu Thiên càng thêm khẳng định, trước đó tu sĩ hai phái chiến đấu ở trong hang động có lẽ cũng bị tản mát ở xung quanh nơi đây không xa, chỉ là lúc này lại có thêm một loại yêu thú cực kỳ lợi hại, thảm trạng của mấy người khiến tình hình càng thêm vô cùng quỷ dị.
Phanh phanh. . . . .
Tê. . . .
Một tràng va chạm kịch liệt, tiếng đánh nhau cùng giọng khàn khàn trầm thấp của yêu thú xen lẫn cùng một chỗ.
"Nhanh!" Lục Tiểu Thiên mặt trầm như nước, theo tình hình trước mắt thì biết được, yêu thú này không chỉ thích cắn nuốt tinh huyết người khác, mà thực lực cũng rất là mạnh mẽ, hơn nữa tốc độ cực nhanh, bằng không bọn họ ba người cũng sẽ không một mực lục soát tới hiện tại cũng không thu hoạch được gì. Hiện tại khó có được tu sĩ chiến đấu với nó, nhất định phải đuổi tới trước khi tên tu sĩ này bị yêu thú giết chết để xem rõ ngọn ngành. Hơn nữa trước đó thời điểm hang động sụp đổ, toàn bộ mọi người trong hang động, ngoại trừ ba người bọn họ, cũng chỉ có Mông Vũ là thân thủ mạnh nhất. Chu Ngang, Cát Thắng, còn có hai tên đệ tử của Huyền Băng Môn đều không có chút lực phản kháng nào, người có thể cùng yêu thú chiến đấu rất có thể chính là Mông Vũ.
Hai người một thú, tốc độ cực nhanh, bất quá thời điểm khi chạy đến, thì vẫn chậm mất một bước. Trước mắt hai cái bóng màu xanh đậm chợt lóe lên, nhảy lên cùng nhau tiến vào trong khu cỏ dại, cỏ dại một trận lắc lư, lại trong nháy mắt, liền không thấy bóng dáng. Lục Tiểu Thiên đánh giá chung quanh một hồi, mặt đất chỉ có vài vết máu, còn có một mảnh vải nhỏ rách tản mát ở trong cỏ dại, nếu không phải Lục Tiểu Thiên nhìn thật cẩn thận, suýt nữa liền không có chú ý tới.
"Lục sư huynh, phát hiện cái gì sao?" Ngô Nghiên thấy biểu tình của Lục Tiểu Thiên hơi khác thường liền tò mò hỏi. Lần thứ nhất Lục Tiểu Thiên cứu tiểu đội của nàng từ trong tay tu sĩ của Ác Linh Cốc, lần thứ hai đối mặt hai tên đệ tử tinh anh của Huyền Băng Môn dùng thực hiện kinh người nghịch chuyển chiến cục. Nếu không phải hang động ngoài ý muốn sụp đổ, đi vào một địa phương quỷ quái khó hiểu như vậy, lúc này Lục Tiểu Thiên đã sớm mang theo nhóm người Chu Linh đánh bại Mông Vũ và đệ tử Huyền Băng Môn rồi. Chuyện nguy hiểm lần lượt phát sinh hết thảy để cho Ngô Nghiên thấy được Lục Tiểu Thiên có sự cơ trí kinh người đối với nguy cơ.
"Không có gì, hiện tại còn rất khó nói." Lục Tiểu Thiên lắc đầu nói, chỉ dựa vào một mảnh vải rách, xác thực còn khó có thể kết luận được gì, chẳng qua nếu như giống giả thuyết của hắn, chỉ sợ lại là một chuyện vô cùng thú vị.
Ngô Nghiên đang muốn hỏi lại cái gì, lỗ tai đột nhiên dựng lên, cỏ dại cách đó không xa tựa hồ có chút dị động. Nàng lườm Lục Tiểu Thiên một chút, thấy Lục Tiểu Thiên cũng làm ra vẻ đề phòng chờ đợi.
Sàn sạt. . . . . Trong cỏ dại bắt đầu lắc lư dữ dội, một cái bóng màu xanh hiện lại ở bên trong cỏ dại, tốc độ vô cùng nhanh. Lục Tiểu Thiên ngưng thần nhìn lại, không ngờ không thể thấy rõ ràng cử động của đối phương.
Ngô Nghiên và Tô Thanh hai người giật mình, thứ gì mà tốc độ lại kinh người như vậy, hai nàng ngoại trừ nhìn thấy một cái bóng màu xanh ra, lại không thể nhìn thấy gì cả.
Cỏ dại lắc lư đến càng thêm kịch liệt, mặc dù thấy không rõ lắm cử động của đối phương, bất quá mấy người đều có thể cảm thấy những sinh vật này đang đến gần. Nếu như là yêu thú, không phải chỉ có một con, còn nếu như là một tu sĩ bình thường, nhìn thấy trước đó mấy cỗ thi thể nhân tộc bị hút thành thây khô, chỉ sợ trong lòng khó tránh khỏi có chút sợ hãi. Bất quá Lục Tiểu Thiên một đường đi đến hôm nay, tâm chí đã kiên nghị như sắt đá, cũng sẽ không để những nổi sợ sệt mà yêu thú tán phát ra dọa được. Cơ hồ trong nháy mắt cái bóng màu xanh đó nhảy ra, Lục Tiểu Thiên liền ném ra Hắc Giao Tiễn hung hăng đánh về phía nó.
Bùm, Cái bóng màu xanh bị Hắc Giao Tiễn công kích nổ tung thành một đoàn sương vụ màu xanh, khiến tầm mắt mọi người mơ hồ, hiệu quả che giấu không ngờ còn hiệu quả hơn La Yên Quả.
Trong sương vụ màu đên, một tiếng kêu đau đớn vang lên.
Lục Tiểu Thiên hừ lạnh một tiếng, thi triển một đạo Phong Nhận,cuốn bay đi hơn nữa sương vụ màu xanh. Loại chiến thuật này cũng tốt, có hiệu quả nhất ở nơi địa hình chật hẹp, nhưng địa hình nơi này tuy không rộng lắm nhưng cũng có mấy chục trượng, muốn hoàn toàn che phủ mắt của Tu Tiên Giả thì quả là không thực tế chút nào.
"A..!" Lục Tiểu Thiên vừa cuốn bay sương vụ, liền nhìn thấy hai con Yêu Thích màu xanh. Hai lợi trảo trên chân trước đã cào nát hộ thể linh tráo của Ngô Nghiên, trên thân một con trong đó có một vết thương có lẽ là do Hắc Giao Tiễn vừa rồi tạo thành.
"Huyết Ảnh Yêu Tích!" Lục Tiểu Thiên sắc mặt vô cùng khó coi, Huyết Ảnh Yêu Tích thích ăn máu người, trong đó một bộ phận máu tươi thậm chí sẽ cất giữ ở trong thể nội. Đồng thời tốc độ cực nhanh, tu sĩ nhân tộc chỉ sợ cũng chỉ có Phong hệ tu sĩ chuyên về tốc độ mới có thể miễn cưỡng so được với nó.
Ngoài ra, Huyết Ảnh Yêu Tích linh trí cực cao, từ trước mắt hai con Yêu Tích vây công Ngô Nghiên đang luống cuống tay chân thì có thể nhìn ra, lân giáp phòng ngự trên thân lại cường hãn. Một con trong đó vừa rồi bị Hắc Giao Tiễn đánh trúng, cũng chỉ bị thương nhẹ mà thôi, không hề ảnh hưởng nghiêm trọng gì đến khả năng chiến đấu của chúng.
Tô Thanh dưới tình thế cấp bách, điều khiển một sợi kim sắc trường tiên hung hăng đánh về phía Yêu Tích. Bất quá tốc độ phản ứng của Huyết Ảnh Yêu Tích lại rất nhanh, một con trong đó cấp tốc lóe lên, liền tránh khỏi một đòn lăng lệ này. Bởi vì Huyết Ảnh Yêu Tích đã né đi, người trực tiếp chịu đòn không ngờ lại trở thành Ngô Nghiên.