Chương 1372: Tình thế phức tạp
Chương 1372: Tình thế phức tạpChương 1372: Tình thế phức tạp
Chương 1372: Tình thế phức tạp
"Lục sư huynh, huynh tỉnh rồi." Đây là câu nói đầu tiên của La Tiêm khi nhìn thấy mắt Lục Tiểu Thiên mở ra, không có sự quan tâm dư thừa, ngắn ngọn vô cùng, nhưng sự tin tưởng và bảo vệ dành cho Lục Tiểu Thiên cũng giống như cách La Tiềm nói chuyện vậy, đơn giản và cần thiết.
Lục Tiểu Thiên gật gật đầu với La Tiềm, cũng không hề nói nhiều. Giao tình của hai người, không cân phải thêm nhiều lời thừa thải.
"Luyện công xảy ra chút vấn đề, cực khổ chư vị hộ pháp cho ta rồi." Lục Tiểu Thiên nói với mấy người Kiều Lam.
"Lục huynh nói vậy thì có chút quá khách khí rồi. Chúng ta cũng coi như đã từng cùng chung hoạn nạn, hộ pháp cho Lục huynh loại việc nhỏ này bất quá chỉ là tiện tay mà làm thôi." Kiều Lam mỉm cười ngọt ngào nói.
"Nếu đã như vậy, chúng ta tiếp tục lên đường thôi. Địa phương Ngưu huynh muốn đi, linh vật hẳn là có không ít. Tuy nhiên vì đây là nơi Ngưu huynh phát hiện trước, tự nhiên cũng phải ưu tiên cho Ngưu huynh lựa chọn một loại linh vật trước. Đương nhiên, nếu như giá trị linh vật quá lớn, Ngưu huynh cũng phải xuất ra tí huyết mới được." Biểu hiện vừa rồi của Kiều Lam khiến Lục Tiểu Thiên rất vừa ý, hắn hiện tại nếu như còn không nói ra một hai câu, thế thì quả thật có chút quá thiếu ý tứ rồi.
"Lục huynh đệ nói phải, tới lúc đó ta sẽ không để mấy vị bị thiệt thòi là được." Bát Túc Ma Ngưu thú nghe Lục Tiểu Thiên nói vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm. Như vậy cũng coi như là tỏ thái độ công khai, để nó ưu tiên lựa chọn một vị linh vậy. Với cách làm người của Lục Tiểu Thiên, cũng không tới mức nuốt lời.
Kiều Lam gật đầu, tuy nói Lục Tiểu Thiên và Bát Túc Ma Ngưu thú có lén lút trao đổi, nhưng an bài như vậy cũng vẫn rất là công bằng, dù sao thì nàng xác thực xuất lực ít một chút.
Trong lòng Liên Duyệt cảm thấy có chút sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt Lục Tiểu Thiên quét qua. Tuy sắc mặt tên thanh niên tóc bạc này vẫn rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt tưởng chừng như bình thản kia, lại tựa hồ có thể nhìn thấu nhân tâm vậy.
Tuy nói trước đó y bị Triệu tộc uy hiếp, nhưng thật ra mà nói, muốn y một mực thần phục Lục Tiểu Thiên, trong lòng Liên Duyệt cũng có chút không nguyện ý. Nhưng điều khiến y ngạc nhiên chính là mấy người còn lại trong đội ngũ không ngờ lại tin phục Lục Tiểu Thiên như thế.
Hiện tại Lục Tiểu Thiên đã khôi phục lại như thường, trong lòng Liên Duyệt tự nhiên là có chút bồn chồn, nhưng cũng may là trước đó y cũng không làm ra cử động nào vượt quá giới hạn.
Trong lòng Lục Tiểu Thiên lóe qua sát ý, xét thấy Liên Duyệt cũng có thể coi như là một trợ thủ, đặc biệt là đối mặt với Kim Giác Ma Ngưu Ngưu Đàm sau này, cũng có thể xuất một phần lực. Lại cộng thêm sự hiểu biết của y về Triệu tộc trong bí cảnh này, cũng coi như là một nửa thổ địa, còn có giá trị nhất định, tạm thời cũng không đến mức trực tiếp diệt sát y.
Mọi người nhanh chóng rời đi, trong lòng Liên Duyệt bồn chồn bất an. Nhưng khi thấy Lục Tiểu Thiên không có ý định làm khó làm dễ, tạm thời cũng cảm thấy yên lòng.
Thực lực của nhóm người Lục Tiểu Thiên cũng không phải là yếu, cho dù đối mặt với Yêu tu lợi hại. Chỉ cần không cố tình trêu chọc, Yêu tu cũng không nguyện ý tìm bọn họ gây phiền phức, bình yên đi qua lãnh địa của mấy quần thể yêu thú.
Trong đó cũng có lúc cực kỳ nguy hiểm, như khi đi xuyên qua một mảnh rừng cây Lam Linh (Hoa Chuông Xanh), gặp phải công kích của cả bây yêu Hầu, trong đó có lượng lớn yêu Hầu cấp Kim Đan kỳ, và số lượng yêu Hầu Nguyên Anh kỳ cũng không ít. Đoàn người chật vật lao ra, ngay cả trên người Lục Tiểu Thiên cũng bị một số vết thương, nhưng còn chưa tới mức phải khiến hắn vận dụng năng lực chữa trị của Tử Diệp Chân Ô.
Mấy người còn lại thì thụ thương nghiêm trọng hơn, một đoàn người không thể không ngừng lại tạm thời tu dưỡng, mãi cho đến khi thương thế mọi người khôi phục mới lần nữa lên đường. Trên đường gặp phải không ít cấm chế, nhưng Bát Túc Ma Ngưu thú trước đây đã tới qua một lần, vận dụng bí thuật truy tung, khiến mọi người tránh qua được phần lớn các chỗ nguy hiểm, ngẫu nhiên gặp phải cấm chế phát tác, gặp phải các loại cơ quan công kích, dưới sự liên thủ của mọi người, cũng lần lượt vượt qua.
"Hạo Thược linh thảo!"
"Linh Tủy Tinh Thể ngọc!"
"Bích Trâm mộc!"
Lúc này đoàn người Lục Tiểu Thiên đang đứng trên một đoạn nhai, nhìn ve một hòn đảo xa xa huyền phù giữa hồ nước. Phía trước đại điện là một dược viên với khí thế hùng vĩ, có phong phú linh thảo, còn có mấy loại linh quáng thạch, biểu tình trên gương mặt mỗi người đều rất là phấn khích.
Lục Tiểu Thiên nhìn thấy Linh Tủy Tinh Thể ngọc kia, trong hai mắt cũng phóng ra thần thái sáng rực. Có lẽ giá trị của Bích Trâm mộc và Hạo Thược linh thảo đều trên Linh Tủy Tinh Thể ngọc. Nhưng linh vật chỉ có thích hợp nhất, giá trị có cao hơn đi nữa, cũng không hẳn hữu dụng với bản thân.
Tuy nhiên, tinh thể bích chướng bao phủ xung quanh hòn đảo này, lại khiến lông mày Lục Tiểu Thiên nhíu chặt. Linh vật giá trị cao như vậy, tôn tại qua bao nhiêu tuế nguyệt mà cũng không ai tới hái lấy, nhất định là có nguyên nhân.
"Ha ha, cũng may là có các ngươi, chúng ta mới có thể thuận lợi tới nơi này. Đợi sau khi có được linh vật, lại hảo hảo cảm tạ các ngươi một phen." Phía sau, Ngưu Đàm và vài bóng hình quen thuộc phá không lao tới.
Hai nhóm người một trước một sau, phân biệt rõ ràng, hiện ra tư thế giằng co.
Ngoài ra còn có một nhóm người khác, dẫn đầu là một vị bạch y trung niên nữ tử, chính là kẻ bị Lục Tiểu Thiên đả thương trước đó. Lúc này thị dẫn theo bốn người khác, lao tới như điện xet ánh mắt nhìn Lục Tiểu Thiên tràn đầy địch ý sâu sắc.
"Không ngờ đám ngoại lai giả các ngươi sau khi bị phát hiện, mà vẫn còn dám đi tới nơi này, thật là không biết sống chết."
Sau khi bạch y trung niên nữ tử nhìn thấy Lục Tiểu Thiên, ánh mắt tràn đầy băng lãnh. Ngay cả khi nhìn thấy Liên Duyệt, ánh mắt cũng tràn đầy sát cơ.
"Hân muội, chính là tiểu tử này đả thương muội?" Bên cạnh bạch y trung niên nữ tử có một nam tử tóc nâu lông mày ngắn tên Triệu Đồng quan sát Lục Tiểu Thiên với ánh mắt nghiêm nghi.
"Mấy vị đạo hữu này nếu như có thù oán với bọn họ, chúng tôi cũng rất sẵn lòng giúp các vị một tay.
Con ngươi Ngưu Đàm xoay chuyển, trong lòng sớm đã kiêng kị Lục Tiểu Thiên không thôi. Y tự thấy bằng vào lực lượng một phe bên mình còn chưa đủ để đối phó nhóm người Lục Tiểu Thiên.
Nhóm người bạch y trung niên nữ tử trước mắt, rõ ràng là có chút khúc mắc với nhóm của Lục Tiểu Thiên. Nếu như có thể mượn nhờ tay bọn họ diệt trừ đi nhóm của Lục Tiểu Thiên, giải trừ một sự uy hiếp, tự nhiên là không tôi.
Không qua bao lâu, lại có năm người một thú chạy đến, trong đó còn là Lục Tiểu Thiên rất quen thuộc, sau lưng có đôi cánh, chính Đế Khôn mới chiến đấu và lập ra huyết thệ với hắn trước đó không lâu. Trong nhóm người này còn có một hắc y lão giả, cổ đeo cốt liên, vóc dáng thô thấp, khí thế hung hãn, trông như một tên thập giai chiến sĩ trở lên của Cự Thạch nhất tộc, khí tức không yếu, nằm giữa thập giai và thập nhất giai, cụ thể thì Lục Tiểu Thiên cũng không cảm nhận được quá rõ, chỉ là tuyệt đối sẽ không đơn giản mà thôi.
Một tên khác không ngờ lại là quỷ diện hắc y nhân, khi Lục Tiểu Thiên nhìn thấy quỷ diện hắc y nhân này, trên mặt cũng có chút quái dị, nếu không phải ánh mắt đối phương khi nhìn ve phía hắn hoàn toàn tĩnh lặng, Lục Tiểu Thiên cơ hồ còn cho rằng đối phương chính là một trong hai người Phu Tinh, Phu Đỉnh mà hắn gặp qua trên Huyết Hồ đảo.
"Le nào đối phương cũng là khôi lỗi chỉ thân?" Trong lòng Lục Tiểu Thiên ầm thầm phỏng đoán.
Người tới địch bạn khó phân, chỉ bất quá Triệu Đồng và mấy tên trong Triệu tộc kia, khi nhìn thấy quỷ diện hắc y nhân này, sắc mặt lại hơi đổi, hoàn toàn không còn vẻ huênh hoang như lúc mới tới. Thần sắc của những người khác cũng trở nên cảnh giác.
Còn thần sắc Đế Khôn khi nhìn thấy Lục Tiểu Thiên thì trở nên phức tạp. Nó không ngờ rằng lại gặp phải Lục Tiểu Thiên lần nữa trong tình hình như thế này.
Ngay khi Lục Tiểu Thiên còn đang đánh giá đám người này, khi Kiều Lam, Bát Túc Ma Ngưu thú nghe thấy lời của Ngưu Đàm đều sắc mặt đại biến. Đối mặt với bất kỳ một nhóm thế lực nào trong đây, bọn họ cũng đều bình thản không hề e ngại, nhưng nếu hai phe liên thủ, bọn họ tuyệt đối không có khả năng ngăn cản.
Mắt thấy linh vật đã xuất hiện trước mặt, nhưng lại sớm bị đào thải ra ngoài. Không lấy được thiên tài địa bảo không nói, thậm chí ngay cả tính mạng cũng không nhất định sẽ giữ lại, trong lòng Kiêu Lam và Bát Túc Ma Ngưu thú không khỏi cảm thấy bất cam.