Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1387 - Chương 1387: Truy Tung, Tửu Phường

Chương 1387: Truy tung, tửu phường Chương 1387: Truy tung, tửu phườngChương 1387: Truy tung, tửu phường

Chương 1387: Truy tung, tửu phường

"Việc này chúng ta sẽ nói sau." Lục Tiểu Thiên hít sâu một hơi, bình phục lại nộ khí trong lòng.

Hiện tại hắn đã mất đi tung tích của đối phương, lại bị lấy đi mất thứ bản thân muốn dưới mi mắt, loại phiền muộn này tự nhiên khó có thể tiêu trừ được. Chỉ là đối phương có thủ đoạn ẩn thân thần dị đến như vậy, ngay cả Chân Huyễn Băng Đồng cũng không thể nhìn thấu, Huyết Đỉnh Luyện Ma trận tựa hồ cũng không thể làm gì được đối phương.

Ẩn nặc, kiên nhẫn, đợi chờ, đoạt đồ vật đi, quả thật cũng không phải không có đạo lý.

Lục Tiểu Thiên đưa tay vỗ vào túi linh thú, Tiểu Bạch Khuyển hiện ra trong bạch quang. Sau đó hắn đưa tay chộp vào hư không, mấy giọt huyết châu đã tan ra trong không trung bị hắn dùng pháp lực lần nữa ngưng tụ lại.

Sau khi Tiểu Bạch Khuyển ngửi ngửi mùi vị bên trong mấy giọt huyết châu, liên hưng phấn kêu lên vài tiếng, muốn đuổi theo về phía xa xa.

Khóe miệng Lục Tiểu Thiên khẽ nhếch lên. Cũng may, Truy Linh khuyển còn có thể truy tung được phương vị của đối phương, cho dù là tạm thời không nhìn thấy. Nhưng có Truy Linh khuyển, cũng không phải là không có cách.

Đương nhiên, trước khi đuổi theo cung trang nữ tử kia, vẫn phải phân chia số linh thảo trước mắt một chút. Nếu không, đã mất Linh Tủy Tinh Thể ngọc, lại không lấy được linh vật nào khác, thì quả thật là thiệt thòi lớn a.

Nhưng lúc này, Lục Tiểu Thiên đã không còn muốn dây dưa thêm ở nơi này, cũng không hề muốn nhiều lời. Thân hình hắn lóe lên, liền xuất hiện trong linh dược viên. Đám huyễn cảnh Hảo Thược linh thảo kia, không cách nào che giấu được Chân Huyễn Băng Đồng. Lục Tiểu Thiên đưa tay ra liên tiếp hái lấy, mấy gốc Hạo Thược linh thảo liền rơi vào trong tay.

Lông mày Ngưu Đàm nhảy dựng, ngay khi y định có động tác, một gốc Hạo Thược linh thảo đã lăng không bay về phía y. Ngưu Đàm thấy vậy liền vui mừng, vội vàng đón lấy. Mà Kiều Lam và Bát Túc Ma Ngưu thú cũng được phân cho một cây. Mỗi người đều vui mừng đón lấy, La Tiềm tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Sau khi có được Hạo Thược linh thảo, Ngưu Đàm tự giác kéo ra một khoảng cách nhất định với Triệu Hân.

Linh Tủy Tinh Thể ngọc mà tên thanh niên tóc bạc này nhắm vào từ đầu tới giờ, hiện tại đã bị người khác đoạt mất. Nhìn hắn thả ra Truy Linh khuyển, rõ ràng là muốn đuổi theo. Hiện tại hắn đã y như lời nói chia cho một gốc Hạo Thược linh thảo, Ngưu Đàm cũng không muốn trêu chọc đối phương vào lúc này.

Sau khi La Tiêm, Kiều Lam, Bát Túc Ma Ngưu thú nhận được truyên âm của Lục Tiểu Thiên, đều tự mình bận rộn bên trong linh dược viên này. Lục Tiểu Thiên lấy đi mấy gốc Bích Trâm mộc, cả gốc cự mộc có Bích Trầm trúc ở đỉnh cũng bị hắn thu vào trong kết giới, lại thu thêm mấy loại linh hoa mà trong kết giới chưa có, liền không hề chậm trễ, nhanh chóng lao đi như tia chớp về hướng Tiểu Bạch Khuyển sủa to nãy giờ.

Vẻ mặt Kiều Lam và Bát Tuc Ma Ngưu thú cũng tỏ ra không nố, khi nhìn linh dược viên mới bị thu thập hơn nửa. Sau đó cũng theo sát Lục Tiểu Thiên và La Tiềm rời đi. Hai người đã có được lợi ích vượt qua dự liệu của bản thân, cho dù tu luyện tới Nguyên Anh trung kỳ, cũng tiêu hao không tới nhiều linh vật như thế, tự nhiên là không muốn lưu lại nơi này mạo hiểm. Nếu không có Lục Tiểu Thiên ở đây, Ngưu Đàm, Triệu Hân có khả năng không hề dễ nói chuyện như nãy giờ đâu.

Ngưu Đàm, Triệu Hân liếc mắt nhìn nhau. Nhất là Ngưu Đàm, y hiển nhiên không hề nào ngờ rằng Lục Tiểu Thiên lại rời đi vội vàng như thế, còn lưu lại cho y và Triệu Hân nhiều linh vật như thế.

Ba người một thú nhanh chóng phi hành trên không trung, linh quang trên thông linh pháp khí sáng hơn bao giờ hết, thỉnh thoảng khiến cho lượng lớn phi cầm và tẩu thú dưới mặt đất kinh hoảng nhìn linh áp kinh người vừa lướt qua trên không trung.

Lục Tiểu Thiên chân đạp phi kiếm, tay trái khẽ nâng lên, một đoàn khí kình nhu hòa đỡ lấy Tiểu Bạch Khuyển.

Hai lỗ tai Tiểu Bạch Khuyển dựng đứng, cái đuôi lắc qua lắc lại, thỉnh thoảng dùng mũi ngửi ngửi vài cái, sau đó lại hứng phấn sủa lên vài tiếng.

Lục Tiểu Thiên liền án chiếu theo phương hướng mà Tiểu Bạch Khuyển ra hiệu, một đường nhanh chóng đuổi theo.

Ba người một thú bám theo phía sau lộ tuyến bỏ chạy của cung trang nữ tử, ra khỏi Cổ Nguyệt động phủ và Vân Môn bí cảnh.

Chính vào lúc mấy người họ xông ra khỏi Vân Môn bí cảnh không bao lâu, cánh cửa sau lưng lần nữa hóa thành Huyễn Băng phong, lắc lư một hồi, có một nhóm người xuất hiện.

Chỉ thấy người dẫn đầu chính là Triệu Hân, ngoài ra còn có mấy lão giả và tu sĩ tráng niên thực lực mạnh mẽ không hề dưới Triệu Hân.

"Tam túc đỉnh, tu sĩ Phu tộc đồng thời xuất hiện, xem ra tộc ta tiềm phục sau bao nhiêu tuế nguyệt, lại phải nghênh đón một thời kỳ khó khăn rồi." Một lão giả nâu với bộ y phục màu lam, ngực phải có đồ án hình đám mây bị đứt đoạn, trên đầu buộc phi vân hạc quan, đôi mắt dài như mắt đan phượng (phượng đỏ), nhìn vùng hoang vu vắng vẻ trước mặt, khe khẽ thở dài nói.

"Binh đến tướng đỡ, nước lên đất ngăn, lẽ nào chúng ta phải sợ chúng sao. Nếu đối phương đã tìm tới cửa, vừa hay thanh toán luôn món nợ cũ năm xưa." Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn rất trẻ tên là Triệu Tinh hừ lạnh nói. "Na Di kính rơi vào tên ngoại tộc nhân, người này không trừ không được."

"Thực lực người này không thấp, không phải đại tu sĩ khó có thể giết được hắn. Lúc này lại ra khỏi Vân Môn bí cảnh. Trước mắt Quỷ tộc, Yêu tộc liên tiếp có cử động khác lạ, đại tu sĩ phải tọa trấn trong tộc, không thể tùy tiện xuất động. Nhưng người này không thể không trừ, Na Di kính tuyệt đối không được lưu lạc bên ngoài. Thôi vậy, cứ để lão phu đi một chuyến." Ánh mắt lão giả râu nâu tên Triệu Trung Lỗi lóe lên, hạ quyết tâm nói.

"Hạng tộc lập quốc ở bên ngoài, Phu tộc thần bí khó tìm. Lần này đột nhiên xuất hiện trong địa bàn của tộc ta. Việc này tuyệt đối không đơn giản. Lần này ra ngoài, nhất định phải làm rõ nguyên do trong đó, để phòng ngừa tai họa bất trắc trong tương lai."

Mấy người Triệu Tinh đều gật đầu. Ánh mắt Triệu Hân chớp động, mang theo vài phần lãnh ý.

Lại nói đám người Lục Tiểu Thiên một đường đuổi theo cung trang nữ tử, mấy lần suýt tí nữa đuổi kịp người này, nhưng lại bị đối phương lợi dụng địa vực quen thuộc mà chạy thoát. Nhìn thấy cung trang nữ tử lần nữa biến mất trong hư không, sắc mặt Lục Tiểu Thiên càng lúc càng khó coi.

Tốc độ của cung trang nữ tử này không bằng hắn, mỗi lần bị đuổi kịp, đối phương đều vận dụng bí thuật thoát đi. Nhưng loại bí thuật này cũng cần trả cái giá không nhỏ, mỗi lần khi đuổi kịp, Lục Tiểu Thiên nhìn thấy sắc mặt đối phương cũng trắng dần đi.

Cung trang nữ tử cũng không ngờ tới đám người Lục Tiểu Thiên lại đuổi theo gắt gao như vậy.

Ả tựa hồ vô cùng quen thuộc với nơi này, sau khi ra Vân Môn bí cảnh do Huyễn Băng phong hình thành, một đường đi qua rất nhiều lối đi quanh co, song phương bắt đầu sự truy đuổi vong mạng này.

Mấy năm sau, tại Hồng Ngư trấn, lúc này dòng người xe ngựa tập nập qua lại không thôi.

Trên đường phố hai bên, có những phàm nhân bán các món đồ làm bằng trúc tre, xa phu đánh xe ngựa, phú hộ ăn mặc lộ ra vẻ giàu sang. các thương phố dựng lên san sát nhau. Giống như hầu hết những địa phương khác ở Xích Uyên đại lục, trong Hồng Ngư trấn này, cũng có cửa hiệu do tu tiên giả, võ giả thế tục lập nên.

Trong số đông đảo người qua lại, tu tiên giả luôn luôn những người có thân phận địa vị cao quý. Cũng có một vài phàm nhân thế tục không có võ lực, nhưng đầu óc biết tính toán, hùng tài thao lược lại ở trên một vị trí cao, thân phận thậm chí còn cao hơn một số đê giai tu sĩ bình thường,

Xuyên qua con đường phồn vinh nhất Hồng Ngư trấn, trong Túy Nhân Gian tửu phường ở phía Bắc.

Túy Nhân Gian tửu phường, danh tự vô cùng tình cảm, nhưng tửu phường này lại vô cùng rách nát, xà ngang ở cửa chính xiêu vẹo, bên dưới có dòng chữ Túy Nhân Gian.

Cửa chính diện bên trái ghi"bất thắng nhân gian nhất tràng túy*." Bên phải ghinai hà khuynh tân nhất sinh si*".

*Nhân gian không hơn một cơn say

*Làm sao nói hết say một đời

Mặc dù tửu phường này nằm trong một ngõ nhỏ tương đối tồi tàn, nhưng cũng có chút thanh danh ở những con phố lớn và ngõ nhỏ gần đó. Một là bởi vì những câu đối liển của Túy Nhân Gian, hai là bởi vì rượu ở nơi này rất ngon.
Bình Luận (0)
Comment