Chương 1403: Tái luyện phi kiếm
Chương 1403: Tái luyện phi kiếmChương 1403: Tái luyện phi kiếm
Chương 1403: Tái luyện phi kiếm
"Tín vật của ta đồng dạng cũng đã mất đi tác dụng." Mang Tiêu gia chủ đầu tiên là thử dùng ngọc bài đã đưa cho Lục Tiểu Thiên xác định phương vị đại khái của đối phương. Chỉ là mặc cho y dùng pháp lực thôi động cấm chế trên ngọc bài như thế nào, cũng đều bặt vô âm tín.
"Gia chủ, là ta vô năng."
"Tại hạ trông giữ bất lực, xin phó hội trưởng trách phạt."
"Tại hạ hành sự bất lực, cũng xin phó hội trưởng trách phạt."
Hai tên tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ một nam một nữ đều xấu hổ cúi gâm mặt tạ tội với hai người Mang Tiêu gia chủ và Trúc Thanh Tuyền.
Nhiều tu sĩ Kim Đan kỳ như vậy, lại thêm hai tên tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ giám sát, còn có trận pháp trợ giúp, không ngờ vẫn để đối phương rời đi một cách vô thanh vô tức.
Trong số tu sĩ phụ trách giám sát Lục Tiểu Thiên, đặc biệt là hai tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ, với Trận Pháp Sư trông giữ nơi này đều xấu hổ vô cùng.
"Không chỉ các ngươi sơ sót, mà ngay cả ta và Mang Tiêu gia chủ cũng đã sơ sót rồi." Trúc Thanh Tuyền vung tay bảo những tu sĩ Kim Đan kỳ phụ trách tuân tra bên ngoài rời đi. Vẻ mặt nghiêm túc nhìn Mang tiêu gia chủ nói: "Người này không chỉ là một vị Luyện Đan tông sư, hơn nữa tu vi cũng tuyệt đối không phải là Kim Đan kỳ đơn giản như vậy."
"Cái gì, Luyện Đan tông sư?" Trận Pháp Sư và hai tên tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ lúc này mới biết rõ đối tượng mà bản thân đang giám sát, không ngờ lại là một người có thân phận tôn quý như thế.
"Nếu như chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ, làm sao có khả năng phá trận không chút tiếng động, hơn nữa còn khiến hai vị Nguyễn, Nhiêu tiền bối không phát hiện được gì." Vẻ mặt Trận Pháp Sư Vương Niên Dương bình tĩnh nói: "Nếu như không có ngoại nhân trợ giúp, người này muốn vô thanh vô tức phá trận, trừ phi trình độ trận pháp của hắn còn cao hơn ta, hơn nữa tu vi còn không yếu hơn hai vị Nguyễn, Nhiêu tiền bối."
"Nếu hắn đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lại là Luyện Đan tông sư, còn là một Trận Pháp Sư cao minh, sợ rằng điều này quá không thực tế."
"Nếu nói như vậy, chẳng lẽ là cao nhân của thế lực khác xuất thủ cướp vị Luyện Đan tông sư này đi? Le nào thế lực này muốn đắc tội cả Tiêu Mang gia và Vân Nhai đấu giá hội ư?" Trong mắt Mang Tiêu gia chủ lóe qua hàn ý nói.
Vào lúc cả đám còn đang nghi thân nghỉ quỷ, hiện giờ Lục Tiểu Thiên đã quay về Túy Nhân Gian tửu phường ở Hồng Ngư trấn.
"Đám gia hỏa này, thật sự coi mình là tên tay sai rẻ mạt hay sao." Sau khi có được lượng lớn nguyên thần tinh phách và tinh huyết yêu thú, nhu cầu của Lục Tiểu Thiên về hai loại ngoại vật này đã không còn cấp bách nữa, chí ít trước khi vết thương khôi phục cũng không còn quá mức thiếu thốn.
Mà mấy tháng thời gian này, nguyên thần tinh phách thập nhị giai yêu thú ngoại trừ Tử Đồng yêu tượng ra, lại có thêm một viên của thập nhị giai yêu hổ, còn số lượng nguyên thần tinh phách của thập nhất giai lại đạt tới con số kinh người, mười ba cái, có thể thấy nội tình của mấy đại gia tộc và Vân Nhai đấu giá hội kinh khủng như thế nào.
Đương nhiên, đan dược hắn luyện cho đối phương cũng không ít, ngoài ra còn bù vào lượng lớn linh thạch để giao dịch, coi như đôi bên đều được lợi ích như nhau.
Lục Tiểu Thiên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, vẻ mặt lộ ra thần sắc suy tư. Quá khứ sở dĩ hắn không nguyện ý bạo lộ trình độ luyện đan thật sự của bản thân, cũng chính bởi vì thực lực quá thấp, dễ dàng bị các thế lực tu tiên khống chế.
Lần này bọn họ trên danh nghĩa chỉ phái vài tên tu sĩ Kim Đan kỳ bảo vệ, nhưng với nguyên thân mạnh mẽ của Lục Tiểu Thiên, làm sao mà không dò xét ra được còn có hai tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ ở gân đó, về phần trận pháp, căn bản không có chút khó khăn gì với hắn.
Tuy rằng thực lực của Lục Tiểu Thiên lúc này đại giảm, nhưng muốn dùng hai tên tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ và một đám Kim Đan kỳ ngày đêm không ngủ nghỉ giám sát hắn, chẳng khác nào là si tâm vọng tưởng.
Mà hai vị đại tu sĩ Trúc Thanh Tuyên và Mang Tiêu gia chủ phát giác không ra được tình huống thật sự của hắn, tự nhiên cũng là do linh đan được luyện chế từ Huyễn Hình Dạ Linh thảo có tác dụng che giấu khí tức và tu vi.
Niết Cốt Kiếm U Lan! Lúc này Lục Tiểu Thiên xòe bàn tay ra, một gốc kiếm lan thanh linh và u lãnh lăng không xuất hiện, cánh hoa và phiến lá hình kiếm, như là từng chuôi trường kiếm sắc bén chém lên không trung, tự nhiên mà thành.
"Nếu như một mực lưu lại Vọng Nguyệt, chỉ sợ đời này cũng không thể có ngày ngưng kết toàn bộ kiếm thai." Nhìn thấy Niết Cốt Kiếm U Lan này, Lục Tiểu Thiên không khỏi sinh lòng cảm khái, lúc trước vì luyện chế Phiêu Miểu kiếm trận, cũng là sát phế khổ tâm, nhưng bởi vì thiếu khuyết vật này, trên thực tế Phiêu Miểu kiếm trận vẫn có chỗ thiếu hụt.
Cho nên ở trong trận chiến với ba thủ xà yêu Bích Quỳnh, mức độ tổn thương của Phiêu Miểu phi kiếm hơn xa Trấn Yêu tháp.
Lúc này Niết Cốt Kiếm U Lan đã tới tay, trong lòng Lục Tiểu Thiên không khỏi có thêm mấy phần hào khí, đợi sau khi tế luyện lại kiếm trận, cho dù Phạm La chân hỏa đang bị Bích Quỳnh yêu tức kiềm chế, nhưng chỉ cần thương thế khôi phục hơn phân nửa, thiên hạ này, hắn cũng đã có thể đi rồi.
Lục Tiểu Thiên duỗi ngón tay liên tiếp bắn ra, từng sợi pháp lực bao phủ gốc Niết Cốt Kiếm U Lan được bảo tôn tương đối hoàn chỉnh. Mấy chuôi Phiêu Miểu phi kiếm tàn phá dưới sự khống chế của thần thức, lần lượt bay ra khỏi cơ thể.
Vốn là tám thanh phi kiếm, trong đó có ba thanh bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, ngoài ra còn có ba thanh bị tổn hại tương đối nhẹ, mấy năm gân đây Lục Tiểu Thiên không ngừng dùng nguyên thần và pháp lực de uan dưỡng, nhưng vẫn chưa khôi phục lại bao nhiêu. Ma Niết Cốt Kiếm U Lan đối với mấy thanh phi kiếm này mà nói, mới chân chính là đại bổ dược.
Phi kiếm cảm nhận được tồn tại của Niết Cốt Kiếm U Lan, tất cả đều khẽ ngâm vang, tản mát ra một loại ba động khiến cho tâm thần mọi người vui vẻ.
Khóe miệng Lục Tiểu Thiên giật giật, pháp khí thông linh, cỗ linh ý này càng dày đặc, khống chế phi kiếm càng phát ra tùy tâm sở dục, hơn nữa mức độ tiêu hao thần thức và pháp lực cũng được giảm đi nhiều. Một thanh thông linh pháp khí tốt, đối với tu sĩ mà nói rất là trọng yếu.
Pháp lực quấn quanh Niết Cốt Kiếm U Lan giống như lục tằm rút kén, cham chậm từng bước rút lấy linh lực kinh người ẩn chứa bên trong ra, sau đó những thanh Phiêu Miểu phi kiếm đang lơ lửng xung quanh tham lam hút lấy luồng linh lực vừa rút ra này.
Lục Tiểu Thiên thậm chí không cần mở mắt quan sát, cũng có thể dùng thần thức cảm nhận được phi kiếm đang nhanh chóng khôi phục thương tích.....
"Thổ Thứ thuật!"
"Băng Tường thuật”
"Hỏa Cầu thuật"
"Lưu Thủy thuật "
Một loạt các loại pháp thuật liên tiếp bắn ra, khiến người ta hoa mắt, một thân ảnh nhỏ nhắn chân đạp bộ pháp huyền diệu, cực lực tránh đi những pháp thuật công kích sắc bén và chặt chẽ này. Một sợi trường tiên trong tay tựa như vật sống, múa may làm vang lên âm thanh tanh tách, đánh vỡ nát các Hỏa Cầu, Thổ Thứ...... đang bay tới.
"Không đánh, không đánh nữa, hồ tử thúc, mệt chết được." Chốc lát sau, thân ảnh nhỏ nhắn mặc lục y lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển nói.
Ngắn ngủi thời gian mấy năm, nữ đồng Ngư Tiểu Kiều trước kia đã từ một phàm nhàn lắc mình biến hóa trở thành một tu tiên giả Luyện Khí kỳ tang bốn.
"Tư chất có thừa, nghị lực không đủ, đó chính là khuyết điểm của ngươi. Nếu cứ như vậy, ngươi vẫn nên yên ổn làm một kẻ phàm nhân đi thôi." Khi dạy cho Ngư Tiểu Kiều tu luyện và kinh nghiệm chiến đấu, Lục Tiểu Thiên vẫn ngồi xếp bằng như cũ, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên một cái.
"Biết rồi, hồ tử thúc!" Ngư Tiểu Kiều hồn nhiên thè lưỡi, phục dụng một viên đan dược, thân ảnh nhẹ nhàng lại nhanh chóng lóe lên trong rừng.
Trong mắt Lục Tiểu Thiên hiện lên một tia ý cười, cảm thấy vô cùng hài lòng với sự tiến bộ của Ngư Tiểu Kiều, cũng như trạng thái khôi phục thương thế của bản thân.
Vào mấy năm trước, hắn đã bắt đầu luyện hóa Niết Cốt Kiếm U Lan, Phiêu Miểu phi kiếm bị tổn thương cũng bắt đầu thực sự khôi phục. Sau khi hấp thu đủ lực lượng của Niết Cốt Kiếm U Lan, hắn đã luyện chế toàn bộ số kiếm châu còn lại thành kiếm thai.