Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1406 - Chương 1406: Quận Vương Phủ Mời

Chương 1406: Quận Vương phủ mời Chương 1406: Quận Vương phủ mờiChương 1406: Quận Vương phủ mời

Chương 1406: Quận Vương phủ mời

Từ sau khi Hạng Hoa đạt thành giao dịch với Lục Tiểu Thiên, liền rất ít khi trở về Quận Vương phủ, chỉ khi tế tự cho mẫu thân mới lặng im trở về. Quận Vương phủ không hề cho y chút cảm giác thân thuộc nào, chỉ là lân quay về tế tự trước kia, lại không may đụng phải Dư Quán Trung.

Trong mắt tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ Dư Quán Trung, Hạng Hoa lại không cố tình tu luyện phương pháp ẩn nặc khí tức, tự nhiên không thể ẩn giấu tu vi. Một tên thế tử con của tỳ nữ, vốn tu luyện không phải rất kiệt xuất, nhưng tu vi lại de thăng nhanh như vậy trong thời gian ngắn, tự nhiên dẫn đến sự chú ý của Dư Quán Trung.

Hạng An nghe được việc này vừa đố kị vừa ghen ghét, phí hết không ít tâm tư, mới đả động được Trường Ninh quận vương phái nhân thủ tới tương trợ. Nếu như không có mấy tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ như Hà Trọng Sơn áp trận, y sao dám đến Túy Nhân Gian tửu phường này, sự áp chế của cao giai đối với đê giai tu sĩ thật sự rất là nghiêm trọng.

"Chúng ta vốn xuất thân từ cùng một nơi, tại sao lại cứ luôn áp bách ta như vậy, nhị ca không cảm thấy bản thân hơi quá phận rồi sao?"

Nghe thấy Hạng An vu khống bản thân ăn trộm linh vật trong Quận Vương phủ bán đi để đổi thành đan dược đề thăng tu vi, Hạng Hoa lập tức giận dữ không thôi. Trông thần tình đắc ý của Hạng An này, trong lòng lóe qua vài phần sát ý. Số đan dược mà y phục dụng trong hơn mười năm nay cơ hồ là con số thiên văn, dù là Quận Vương phủ, cũng không chịu nổi sự tiêu hao như thế này

"Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, tạm thời vẫn chỉ là hoài nghi, cũng không nói là nhất định. Chỉ là mời thất đệ cùng với vị Đông Phương tiền bối đi tới Quận Vương phủ hỏi cho ra lẽ. Thất đệ nếu như không đồng ý, lẽ nào trong lòng có tật giật mình sao? Vị tiểu thư này, một kẻ tiểu nhân như thế, không nên đi cùng với y làm gì. Tại hạ tên Hạng An là nhị thế tử của Trường Ninh quận vương phủ, không biết phương danh tiểu thư là gì?"

Hạng An chậm rãi nói, đồng thời trong mắt hiện lên vài phân đắc ý.

"Ngay cả huynh đệ bản thân cũng hãm hại, ngươi mới chính là kẻ không cân mặt mũi." Ngư Tiểu Kiều hừ lạnh nói, vô cùng khinh thường với hạng người dựa vào gia thế hiếp người như Hạng An.

"Lão phu lần này đến đây, cũng không phải để tranh đua miệng lưỡi. Đông Phương đạo hữu, lão phu chỉ hỏi ngươi một câu. Lời mời của Quận vương gia, đạo hữu đi hay không đi?" Hà Trọng Sơn có vài phần không kiên nhẫn nói.

"Nếu đã như vậy, xem ra chỉ có thể đi một chuyến." Lục Tiểu Thiên nghe vậy liền khẽ cười, không hề để tâm đến sự uy hiếp trong lời nói của Hà Trọng Sơn.

"Như vậy cũng tốt, đỡ cho lão phu phải động thủ, tới lúc đó mặt mũi sẽ rất là khó coi."

Trong mắt Hà Trọng Sơn, cử động của Lục Tiểu Thiên rõ ràng là biểu hiện của ngoài mạnh trong yếu. Nhìn thấy hắn dễ dàng đầu hàng, Hà Trọng Sơn càng thêm khinh thường hơn. Nếu như người này thật sự có bản lĩnh, cũng sẽ không bị người khác chém mất một tay, xem ra lời Dư Quán Trung nói có chút cường điệu rồi.

"Hồ tử thúc, cùng lắm thì cùng bọn họ cá chết rách lưới." Ngư Tiểu Kiều mở to mắt, không nguyện ý chịu thua như vậy nói.

"Đông Phương tiền bối, van bối có mang theo cỗ khôi lỗi kia về đây. Nếu như muốn đi, với tu vi của Đông Phương tiền bối, lại thêm cỗ khôi lỗi kia, hẳn là còn có mấy phần chắc chắn. Một khi đã vào Quận Vương phủ chẳng khác nào tiến vào Long đàm Hổ huyệt." Hạng Hoa âm thầm truyền âm cho Lục Tiểu Thiên nói.

"Hai tên tiểu gia hỏa các ngươi, bản sự không lớn, nhưng tính tình lại không nhỏ. Ta nói thế nào các ngươi làm như thế nấy là được. Cho dù có tiến vào Quận Vương phủ, bằng vào những người này, thì vẫn còn chưa thể làm gì được ta. Ta chỉ là không nguyện ý mất đi một chỗ thanh tu như thế này mà thôi."

Lục Tiểu Thiên mỉm cười hồi đáp. Trong mấy câu nói vừa nãy, sự thật chí ít chiếm một nửa.

Vừa mới diệt trừ tia Bích Quỳnh yêu tức còn sót lại, phút cuối bị nó giấy chết phản kích. Kiếm thai lần nữa giải thể thành tám thanh phi kiếm, đồng thời trở nên hỗn loạn trong cơ thể, hiện giờ mới miễn cưỡng áp chế lại. Mặc dù hắn muốn vỗ chết mấy tên tu sĩ Kim Đan kỳ trước mắt cũng không có bao nhiêu khó khăn, bất quá giết địch bảy phần, tự tổn thương ba phần. Trước trước sau sau đã ẩn núp vài chục năm, vì chút tức giận nhất thời khiến thương thế tăng thêm, khó tránh khỏi có chút không đáng.

Hạng Hoa và Ngư Tiểu Kiều nghe vậy liền khẽ giật mình. Hai người bọn họ cũng không phải phàm nhân thế tục hoàn toàn không biết gì. Khí thế mấy người Hà Trọng Sơn thả ra, căn bản không phải thứ mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể so sánh, đây chính là bốn tên tu sĩ Kim Đan kỳ a nhưng tiền bối vẫn dám nói như vậy. Nếu đổi lại là người khác, hai người họ sẽ còn cảm thấy đối phương đang mở to mắt nói khoác. Nhưng người trước mắt đối với hai người họ mà nói là một vị tiền bối đáng kính nhất, chỉ là trong lòng ít nhiều gì cũng có vài phần thấp thỏm.

"Chắc hẳn vị đạo hữu này tự cho rằng bản thân cũng có vài phần thủ đoạn, nếu như cảm thấy bản lĩnh đủ mạnh, không ngại hiện tại động thủ thử xem. Ta cũng muốn kiến thức một chút pháp lực của thủ hạ Quận Vương phủ xem coi như thế nào."

Lục Tiểu Thiên thu thế đứng lên, một luông kiếm ý giống như gió lốc quét qua xung quanh. Luồng kiếm ý đó vô cùng sắc bén, tựa hồ như có thể đâm thẳng vào tâm linh mọi người. Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ tu vi hơi yếu của Quận Vương phủ ngoại trừ nhị thế tử Hạng An được Hà Trọng Sơn bảo vệ ra, đều giống như bị lợi kiếm đâm thẳng vào người, thổ huyết bay ngược ra sau.

Về phần bốn tên tu sĩ Kim Đan kỳ, sắc mặt cũng đều biến đổi. Đặc biệt là đôi huynh muội trên mặt có vết bớt kia, trên trán trực tiếp chảy ra mồ hôi lạnh. Ánh mắt nhìn về phía vị tu sĩ cụt tay trước mặt bắt đầu xuất hiện vẻ sợ hãi. Ánh mắt Hà Trọng Sơn từ sự khinh thị vừa rồi, cũng trở nên ngưng trọng hơn bao giờ hết. Trên mặt không khỏi nóng bừng, vừa rồi y còn buông lời khinh thường, hiện giờ còn chưa động thủ, cũng có thể cảm giác được sự lợi hại trong kiếm ý của đối phương. Hạng người tầm thường tuyệt đối không thể có được khí thế như vậy, trực tiếp dùng kiếm ý đả thương mấy tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cho dù là cường giả Kim Đan hậu kỳ y từng gặp qua, lại có mấy ai làm được tới mức độ như thế?

Lúc này lại có một lão giả với hai hàng tóc bạc bên tai ngự đao bay đến như xé gió.'Đông Phương đạo hữu, xin chớ tức giận! Chuyện gì cũng từ từ nói, chuyện gì cũng từ từ nói."

"Các ngươi người đông thế mạnh, ta tức giận thì làm được gì." Nhìn thấy người hòa giải của Quận Vương phủ đến, Lục Tiểu Thiên liền thu lại kiếm ý, trên mặt nở nụ cười nhạt nói.

"Đông Phương huynh xin bớt giận, Quận Vương gia thật sự chân thành mời gọi, không hề ôm địch ý. Đông Phương huynh cứ tới Quận Vương phủ là biết." Mặt Dư Quán Trung nở nụ cười, làm ra thủ thế mời.

Hà Trọng Sơn hu lạnh. Trong số nhiều tu sĩ Kim Đan kỳ được Quận Vương phủ mời đến, chỉ có y và Dư Quán Trung là tu vi cao nhất. Hai người tự nhiên là có mối quan hệ cạnh tranh. Trải qua sự xách động của Hạng An, lại thêm vừa rồi Dư Quán Trung liên tục nhường nhịn, Lúc này y mới hiểu rõ dụng tâm của đối phương, sợ là cố ý khiến cho y mất mặt.

"Nếu đã như vậy thế thì cứ đi tới Quận Vương phủ một chuyến, xem xem Trường Ninh quận vương này có ý đồ gì." Lục Tiểu Thiên gật đầu nói. Nếu như đã trấn trụ đám người Hà Trọng Sơn rồi, tự nhiên cũng không cần chủ động động thủ. Thu lại khí thế xong, Lục Tiểu Thiên liền dốc toàn lực điều tức thương thế trong cơ thể.

Vừa rồi khi giằng co với đám người này, hắn đã cảm nhận được có một luồng thần niệm cường đại quét về phía bên này, sợ rằng đó là cường giả Nguyên Anh kỳ của Trường Ninh quận vương phủ. Nếu như thật sự xé rách da mặt, đám tu sĩ Kim Đan kỳ này còn chưa đủ thành đạo. Chiến đấu với tu sĩ Nguyên Anh kỳ lúc này, cho dù là đánh thắng cũng là lợi bất cập hại.

"Vậy thì tốt quá." Dư Quán Trung cao giọng cười lớn, không thèm để ý đến thái độ của Hà Trọng Sơn, trực tiếp thủ thế ra hiệu mời.

Lục Tiểu Thiên đưa ngón tay chỉ ra, một luồng khí lưu kéo Hạng Hoa và Ngư Tiểu Kiều tới gần.

Hai người nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Lục Tiểu Thiên, trong lòng liền hơi yên tâm đi theo đám người Dư Quán Trung tới Quận Vương phủ.

Nhất nhập hầu môn thâm tựa hải, Trường Ninh quận vương phủ chiếm cứ diện tích rộng lớn. Xung quanh Quận Vương phủ được bao phủ bởi những bức tường dày và cao tới mấy trượng.

Chút độ cao này, đám võ giả thế tục cũng dễ dàng nhảy qua, càng đừng nói chi đến người tu tiên như bọn họ, chủ yếu mang ý nghĩa tượng trưng hơn là tác dụng thực tế.
Bình Luận (0)
Comment