Chương 1450: Sắp đến tay
Chương 1450: Sắp đến tayChương 1450: Sắp đến tay
Chuong 1450: Sap den tay
"Chủ nhân đây là dự định rời khỏi Hạng Đô, hay là rời khỏi Hạng quốc?" Vu Nhã kinh ngạc hỏi.
"Trước tiên đi đến Thủy Nguyệt cung rồi nói sau đi." Lục Tiểu Thiên lắc lắc đầu, không nguyện ý nói thêm.
"Cũng được." Vu Nhã thấy Lục Tiểu Thiên không nguyện ý tiếp tục nói, đành gật đầu đi ở phía trước dẫn đường.
Ra khỏi Ngọc Tuyền sơn vực, nhìn thấy những tu sĩ khác thỉnh thoảng liếc nhìn với ánh mắt hoặc là kinh diễm, hoặc mang theo địch ý, Lục Tiểu Thiên không khỏi nhíu mày, bảo Vu Nhã khoác lên một chiếc áo tơi, lúc này mới dập tắt đi những ý nghĩ không thiết thực của những người kia.
Vu Nhã khoác áo tơi lên rồi cười khúc khích, hai người cùng nhau bay qua vài dải núi, vượt qua sông ngòi, lại đi xuyên qua quảng trường phồn hoa tột bậc của Hạng Đô. Những đình đài lâu các san sát, hoàng tộc quý tộc, quan viên thân sĩ qua lại không ngừng.
Cuối cùng, hai người đến trước một hồ nước, hồ nước không lớn, phương viên chỉ rộng chừng ngàn dặm, giữa hồ mịt mờ sương mù, một hòn đảo cô độc với linh khí dồi dào lơ lửng giữa mặt hồ.
Hai mắt Lục Tiểu Thiên khẽ híp lại, vụ khí mịt mờ này không chỉ đơn giản là tác dụng che đậy, bên trong còn ẩn chứa một trận pháp vô cùng lợi hại.
"Chủ nhân, người hãy bay qua đó cùng nô gia, nhớ kỹ không được di lung tung. Trận pháp của Thủy Nguyệt cung cực kì lợi hại." Vu Nhã âm thâm dặn dò Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên gật đầu. Hai người đằng không bay đi, bước chân khẽ dẫm lên trên mặt nước phẳng lặng.
Chốc lát sau, hòn đảo nhỏ với những tòa quỳnh lâu bằng ngọc bích tinh xảo, được bao quanh bởi sương mù linh khí và có vài chiếc thuyền hoa neo đậu, dần dần hiện ra rõ ràng.
"Khách quý lâm môn, thất lễ không ra đón tiếp từ xa, xin mời vào trong." Bên trong vụ khí cuồn cuộn, chính giữa nhường ra một lối đi. Một giọng nói vô cùng khí phách vang lên, chỉ thấy một người nam tử trung niên mặc hoàng sam đai ngọc từ trong thông đạo cất bước di ra, chắp hai tay chào hỏi nhiệt tình.
"Chuẩn bị một địa phương để chuyện trò đi." Vu Nhã nói.
"Xe nhẹ đường quen như vậy, xem ra trước đây quý khách đã từng tới qua. Hoàng sam trung niên cười thoải mái nói.'Bên trong, mời."
Một lát sau, Lục Tiểu Thiên và Vu Nhã đi theo hoàng sam trung niên đến Nghênh Khách lâu trên đảo. Vài con bạch Hạc ưu nhã duỗi cái cổ dài kiếm ăn trên mặt nước, có thể nhìn thấy rõ ràng, cá tung tăng bơi lội bên dưới. "Tại hạ Hà Thanh Phong, ở đoạn thời gian này sẽ phụ trách sự vụ tiếp đãi trong cung, không biết quý khách muốn tìm vật gì?" Ánh mắt hoàng sam trung niên quét tới quét lui trên người Vu Nhã đang khoác áo tơi và Lục Tiểu Thiên, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lục Tiểu Thiên.
"Nhãn lực của người này thật không tồi." Lục Tiểu Thiên thâm nghĩ trong lòng, tu vi cũng không yếu, đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ, xem ra thực lực của Thủy Nguyệt cung này thật sự không thể xem thường.
"Bàn Thanh thạch, nguyên thần tinh phách của thập nhị giai yêu thú, tinh huyết yêu thú. Nếu như không có thập nhị giai, thập nhất giai cũng được, loại yêu câm càng tốt." Lục Tiểu Thiên nói.
Ngoại từ Bàn Thanh thạch, nguyên thần tinh phách yêu thú, tinh huyết yêu thú có thể thu thập được thông qua các thương hội khác.
Tuy nhiên những thứ này thu thập càng nhiều càng tốt, cho dù trả giá cao hơn một chút, điểm này hắn cũng không đặc biệt để tâm.
Chỉ riêng linh vật có được từ trong túi trữ vật của Nguyên Tĩnh, đã đủ để hắn chi tiêu trong một đoạn thời gian rồi.
Tên gia hỏa Nguyên Tĩnh kia hẳn là đã gặp cơ duyên không nhỏ. Gia tài phong phú khiến ngay cả bản thân Lục Tiểu Thiên hắn, người có Thanh Quả kết giới trong cơ thể, cũng cảm thấy kinh thán không thôi. Tuy nhiên, tất cả những lợi ích tốt nhất cũng đều đã thuộc về phu phụ Hạng Nhất Hàng kia rồi.
"Bàn Thanh thạch? Nguyên thần tinh phách của thập nhị giai yêu thú, tinh huyết yêu thú?” Ánh mắt hoàng sam trung niên khẽ híp lại, nhưng cũng không quá mức kinh ngạc. Dù gì thì những người đến Thủy Nguyệt cung cầu linh vật, yêu câu phần lớn đều không hề tâm thường.
"Đồ vật mà vị huynh đài này cần quả thật là không he tâm thường, không biết huynh đài dự định dùng vật gì để trao đổi?" Hà Thanh Phong hỏi.
"Cũng chính là nói Thủy Nguyệt cung các ngươi có những thứ này?" Ánh mắt Lục Tiểu Thiên lóe lên, ngay cả việc hồi đáp trực tiếp cũng không có, mà muốn moi móc thông tin của hắn, chẳng phải là quá coi thường hắn sao?
"Nguyên thần tinh phách của thập nhị giai, tinh huyết yêu thú đều có, thập nhất giai cũng có. Về phần Bàn Thanh thạch, ta cần phải kiểm tra một chút." Hà Thanh Phong nói.
"Những thứ này chỉ là phụ thôi. Nếu như không có Bàn Thanh thạch, cũng không cần thiết phải giao dịch nữa." Lục Tiểu Thiên khoanh tay trước ngực nói.
Trước đây hắn từng có kinh nghiệm giao dịch với Mang Tiêu gia chủ, Vân Nhai đấu giá hội. Ngoại trừ Bàn Thanh thạch ra, mấy loại còn lại cho dù khó tìm một chút, nhưng cũng không tới tình trạng có thể ngộ không thể cầu.
"Xem ra huynh đài thật sự rất tự tin với linh vật trên người mình, thôi được, để tại hạ hỏi một chút xem sao." Hà Thanh Phong cười một cách không để tâm, bảo hai thị nữ xinh đẹp dâng lên linh trà, cũng không thấy y có động tác gì dư thừa, chỉ ngồi im ngay tại chỗ.
Ước chừng nửa chén trà nhỏ thời gian, Hà Thanh Phong liền lên tiếng: "Vừa rồi ta có hỏi qua, thứ đồ vật như Bàn Thanh thạch quá mức trân quý. Ở bên phía Hạng quốc này, chúng ta không có, nhưng vừa hay ở địa phương khác có một ít. Hiện tại huynh đài có thể nói qua một chút linh vật của bản thân rồi chứ. Nếu như nó quá mức tâm thường, Thủy Nguyệt cung chúng ta chưa chắc sẽ nhìn vừa mắt."
Có vẻ như trên thân kẻ này cũng có loại bảo vật truyên âm tương tự như Linh Tê pháp loa.
"Chủ nhân, tuy Thăng Nguyên Hạo Thược đan trân quý, nhưng dù gì nó cũng chỉ có tác dụng với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, luận giá trị chân chính, vẫn không thể so sánh được với Bàn Thanh thạch. Nhưng nếu chủ nhân sẵn sàng tiết lộ trình độ luyện đan của bản thân, việc này chắc là không khó." Vu Nhã âm thầm nhắc nhở nói.
Chỉ là một điểm lo lắng ban đầu của Vu Nhã rất nhanh đã tan biến hoàn toàn, bởi vì nàng nghe được ba chữ đơn giản,"Phá Giai đan!"
"Cái gì, Phá Giai đan!" Không chỉ Vu Nhã, mà ngay cả Hà Thanh Phong lúc này cũng nhịn không được mà trực tiếp đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, vẻ mặt thất thố nhìn chằm chằm Lục Tiểu Thiên.
"Thật có lỗi, thất thố quá, thất thố quá, lời này của huynh đài là thật? Loại kỳ đan như Phá Giai đan này, có thể để Hà mỗ chiêm ngưỡng một chút được không?" Hà Thanh Phong lúc này vẫn không thể che giấu được sự kích động trong lòng.
Phải nói Thăng Nguyên Hạo Thược đan có thể khiến tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ tấn giai tới Nguyên Anh trung kỳ. Trên thị trường vừa xuất hiện, lập tức bị người khác gom lấy, thậm chí còn khó kiếm được hơn Kết Anh đan, nhưng chính như Vu Nhã đã nói, đan này chung quy cũng chỉ hữu dụng với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi.
Tu vi Nguyên Anh trung kỳ tuy rằng không yếu, nhưng đặt ở bất kỳ một phương thế lực nào, cũng chỉ có thể xếp vào tâm trung thượng lưu. Tuy nhiên trong toàn bộ Hạng quốc, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ và Nguyên Anh trung kỳ cũng không phải số ít, không biết có bao nhiêu người bị kẹt lại ở tầng thứ Nguyên Anh trung kỳ này, suốt đời không thể tiến thêm một bước.
Chỉ có đại tu sĩ, mới là trụ cột vững vàng, vô luận là lực ảnh hưởng hay là lực chấn nhiếp, đều không phải tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ có thể so sánh.
Trong thời đại mà tu sĩ Hóa Thần kỳ khó gặp được như hiện tại, đại tu sĩ cơ hồ đã là đỉnh phong mà tu sĩ Nhân tộc của giới này có thể chạm tới. Qua đó có thể thấy được sự trân quý của Phá Giai đan, tuyệt đối không thể dùng lời nào để diễn tả hết được.
Vu Nhã ngẩn người nhìn Lục Tiểu Thiên, không biết trong hồ lô của vị chủ nhân này đang có gì, không ngờ lại lấy cả Phá Giai đan ra giao dịch. Loại đan dược này không lưu lại cho bản thân, mà lại đi giao dịch.
Trong lòng Vu Nhã khế động, lẽ nào trong tay vị chủ nhân này không chỉ có một viên? Nghĩ đến đây, bản thân Vu Nhã cũng suýt tí nữa bi dọa cho nhảy dựng. Trước đây khi nói đến Thăng Nguyên Hạo Thược đan, phản ứng của Vu Nhã đang không hề bình thường, càng đừng nói là Phá Giai đan.
Tay trái Lục Tiểu Thiên khẽ nâng lên, một bình đan dược cỡ lớn xuất hiện trong lòng bàn tay. Khi nắp bình được mở ra, bên trong bay ra một viên linh đan to bằng quyên đầu, toàn thân có màu trắng sáng như ngọc.
"Toàn thân trong suốt, trắng sáng như ngọc, ngư lân mạch lạc, quả nhiên là Phá Giai đan trong truyền thuyết!" Giọng của Hà Thanh Phong có chút run rẩy, thất thân nhìn linh đan trước mắt. Y tiến vào Nguyên Anh trung kỳ đã khá nhiều năm, chỉ là cảnh giới vẫn một mực dừng lại không tiến.
Hà Thành Phong tự biết rõ bản thân mình, cả đời sợ rằng chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới này, nhưng viên Phá Giai đan trước mắt lại là linh đan diệu dược có thể khiến y tiến thêm một bước.