Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1452 - Chương 1452: Vu Nhã Cầu Viện

Chương 1452: Vu Nhã cầu viện Chương 1452: Vu Nhã cầu việnChương 1452: Vu Nhã cầu viện

Chương 1452: Vu Nhã câu viện

"La sư đệ, ít ngày nữa ta sẽ tới tìm đệ. Đệ nhất định phải còn sống." Ánh mắt Lục Tiểu Thiên trở nên lạnh lùng. Chỉ cần thu thập thêm nguyên thần tinh phách, tinh huyết của cao giai yêu thú, liền có thể quay lại Linh Khư bí cảnh.

"Chủ nhân, mau đến đây. Ngư Tiểu Kiều, Hạng Hoa gặp phải đối thủ khó nhẳn. Thực lực người này còn mạnh hơn nô gia, địa vị cũng cao hơn, đã nhìn trúng Tiểu Kiều, ngay cả nô gia e rằng cũng ngăn không được.' Chính vào lúc Lục Tiểu Thiên đang suy tính chuyện sau này, đột nhiên nghe được âm thanh cầu cứu của Vu Nhã từ Linh Tê pháp loa.

"Người này có lai lịch như thế nào?" Lục Tiểu Thiên nhíu mày hỏi.

"So với hoàng đế hiện tại còn cao hơn một bối phận, cũng được phong tước Vương gia, phong là Trạch vương, tu vi Nguyên Anh trung kỳ, tính tình háo sắc, hơn nữa rất là bạo ngược, không tôn lễ pháp. Nô gia đối mặt với người này, sợ rằng cũng phải chịu thiệt thòi không nhỏ, chủ nhân mau đến."

Chỉ dựa vào giọng nói này cũng có thể nghe ra được Vu Nhã hiện giờ đang rất là không tốt. Nếu không một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, không đến nỗi nói chuyện cũng phải thở hổn hển như vậy, rõ ràng là đã động thủ với người khác.

"Ta tới ngay." Ánh mắt Lục Tiểu Thiên trở nên lạnh lùng. Hoàng tộc Hạng quốc truyền thừa bao nhiêu năm như vậy, Người được phong Vương nhiều vô số kể, vật hiếm thì mới quý, con người đồng dạng cũng như vậy. Người trong hoàng tộc một khi nhiều lên, địa vị tự nhiên cũng không còn hiển hách, chỉ cân không có người chết, cho dù là ở Hạng đô, bình thường cũng là thực vị vi tôn.

Khi Lục Tiểu Thiên toàn lực chạy đến địa điểm xảy ra xung đột, tình hình tại nơi xảy ra sự việc đã tồi tệ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Lúc này trong một khu rừng Phong, một cỗ xe ngựa sang trọng được kéo bởi ba thớt bạch sắc phi mã. Trên xe, một trung niên nam tử với bộ râu quai nón, trên người khoác tử mãng tơ tằm bào, đầu đội tử kim quan đang lười biếng nửa nằm trên đó. Bên cạnh là bốn tỳ nữ xinh đẹp mặc trang phục cung đình lộ một phần ngực với da thịt trắng như tuyết, tay đang câm quạt quạt cho trung niên nam tử bên cạnh, ánh mắt nhìn người trung niên nam tử này tràn đầy thần sắc ninh nọt.

"Khặc khặc, tiểu nha đầu, biết bao nhiêu tu sĩ Kim Đan kỳ cầu xin làm thị thiếp cho bản Vương mà không có cái phúc phận này. Ngươi chỉ là một tiểu bối Trúc Cơ kỳ nho nhỏ, có thể được bản Vương thu nạp vào Vương phủ, là phúc khí mà đời trước ngươi tu luyện có được." Người trung niên nam tử này vung một chưởng vào hư không, luồng chưởng phong hùng hậu hất văng Vu Nhã trên không trung bay vê sau mấy trượng.

"Trạch vương, ngươi tốt xấu gì cũng là một Vương gia, đường đường là người trong hoàng tộc, vậy mà lại đói khát đến mức bạ đâu nạp đó, chẳng lẽ ngươi thật sự không cần mặt mũi nữa sao?" Vu Nhã vốn không sở trường bằng chiến lực, lại cộng thêm cảnh giới còn thấp hơn Hạng Vũ Trạch một tầng. Hiện tại động thủ, tự nhiên là ngăn không được Hạng Vũ Trạch, nếu không phải Hạng Vũ Trạch không hạ sát thủ, e rằng hiện giờ nàng đã sớm không chống đỡ nổi.

"Nhã phu nhân, ngươi bất quá chỉ là một Quận Vương phi nho nhỏ, cũng dám quản chuyện của bản Vương, không cảm thấy tay mình vươn quá dài rồi sao? Le nào ngươi sống cùng Hạng Trường Ninh không thoải mái, nên tới Hạng Đô để giải sầu? Hạng Trường Ninh là một tên keo kiệt, lại không hiểu phong tình, thật là đáng tiếc cho một mỹ nhân như hoa như ngọc như Nhã phu nhân. Nếu Nhã phu nhân cảm thấy cuộc sống bên cạnh Hạng Trường Ninh buồn chán tẻ nhạt, chi bằng hãy đến Vương phủ của ta làm khách. Bản Vương rất là hiếu khách, đặc biệt là dạng người đẹp như Nhã phu nhân." Hạng Vũ Trạch vung chưởng hất văng Vu Nhã. Khóe miệng khẽ nhuếch lên, âm thầm đánh ra một thanh Ngân Xà kiếm, lóe lên trên không trung.

Vu Nhã kêu lên kinh hãi, tiếng xé gió vun vút từ Ngân Xà kiếm xé toạc tấm mạng che mặt, để lộ ra một dung nhan tuyệt mỹ.

"Ta đã nghe qua danh quốc sắc thiên hương của Nhã phu nhân, quả nhiên là trăm nghe không bằng mắt thấy, so với thập đại mỹ nhân của Hạng Đô không hề kém cạnh chút nào. Nhã phu nhân thành thục mỹ lệ, còn tên tiểu bối kia thì thanh tú, khả ái, mỗi người một vẻ. Xem ra bản Vương quả thật là người có phúc khí." Hạng Vũ Trạch cười một cách không hề kiêng kị nói.

"Vô sỉ, ngươi dám khinh bạc ta như vậy, lẽ nào không sợ ngày khác Hạng Trường Ninh tới tìm người tính sổ?" Vu Nhã bị Ngân Xà kiếm vừa rồi của Hạng Vũ Trạch dọa cho nhảy dựng, vội vàng tung người bay về sau một đoạn, . Thầm nói tên Hạng Vũ Trạch này tuy tiếng xấu đồn xa, nhưng thủ đoạn lại quả thật không yếu. Đặc biệt là thanh Ngân Xà phi kiếm thành danh của y, giống như xuất quỷ nhập thần. Vừa rồi nàng tự thân trải nghiệm, mới thấy thanh kiếm này xác thực đáng sợ, không ngờ tới gần như vậy mới phát hiện ra. Chỉ tiếc có phát hiện cũng chẳng có ích gì, nếu không phải vừa rồi Hạng Vũ Trạch không có ý định làm hại nàng, cho dù một kiếm này nàng có đón đỡ được, cũng sẽ rất là chật vật.

"Hạng Trường Ninh? Bất quá chỉ là một tên gia hỏa Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi, lại không sở trường về chiến lực, có thể làm gì được ta?" Vẻ mặt Hạng Vũ Trạch khinh khỉnh nói.

"Lão súc sinh, thật không biết xấu hổ!" Ngư Tiểu Kiều nghe thấy lời của Hạng Vũ Trạch, nhịn không được mà toàn thân run rẩy, lớn tiếng chửi mắng.

"Cứ để cho ngươi đắc ý thêm một lúc, đợi khi hồ tử thúc của ta tới, tới lúc đó sẽ đánh cho ngươi quỳ xuống mà cầu xin tha thứ!"

"Làm càn, lại dám bất kính với Vương gia!" Bốn tỳ nữ xinh đẹp trên xe ngựa nghe Ngư Tiểu Kiều nói, lập tức đồng thanh quát lên, không nói một lời, liền bay lên lao về phía Ngư Tiểu Kiều.

Hạng Hoa nhìn bốn tỳ nữ xinh đẹp bức bách tới, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ. Hiện tại y vẫn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, bất kỳ một người trong bốn tỳ nữ này y đều không phải là đối thủ.

Chỉ là y một mực được Ngư Tiểu Kiều gọi là sư huynh, lại cộng thêm quan hệ với tiền bối. Tuy không có danh sư đồ, nhưng Hạng Hoa luôn cảm thấy hai người thật sự khác gì là sư đồ. Chí ít trên con đường tu luyện của mình, Hạng Hoa đã chứng kiến qua không ít sư đồ, tuy rằng xưng hô thân cận hơn một chút, nhưng trên thực tế mà nói, bản thân y tự cảm thấy mình còn học được nhiều điều từ chỗ tiền bối hơn là những cặp sư đồ này.

Hơn nữa, vị tiền bồi này luận phẩm tính và thực lực đều không hề tâm thường. Hạng Hoa đều cảm thấy có thể bái hạng người như vậy làm sư phụ, cho dù chỉ là lắng nghe lời đối phương dạy de, bản thân cũng được một loại kỳ ngộ lớn lao.

Là sư huynh của Ngư Tiểu Kiều, Hạng Hoa không cho phép bản thân được lùi bước. Cho dù biết rõ không phải là đối thủ của mấy người trước mặt, cũng không thể nào lui được.

Bản thân vị tiên bối kia, cũng chính là hồ tử thúc trong miệng Ngư Tiểu Kiều. Tuy hai người trò chuyện không nhiều, nhưng Hạng Hoa cũng biết nếu lúc này bản thân lui lại, sợ rằng vê sau sẽ không còn mặt mũi nào đi gặp tiền bối, đối phương cũng sẽ không còn để mắt đến y nữa.

"Đừng tưởng các ngươi là tu sĩ Kim Đan kỳ, thì ta sẽ sợ các ngươi." Ngư Tiểu Kiều vung tay võ vào túi trữ vật. Một con ngưu thủ cự nhân khôi lỗi giống như cự linh thần xuất hiện trong làn ánh sáng trắng.

Ngay khoảng khắc ngưu thủ cự nhân khôi lỗi xuất hiện, cách nơi đang xảy ra tranh chấp chỉ hơn mười dặm, một nam tử râu ria xôm xoàm ống tay áo bên phải trống rỗng, nhìn thấy ngưu thủ cự nhân khôi lỗi này, thân sắc chấn động kịch liệt. Đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng liền tràn đầy sự kích động, thân hình lọm khom khẽ rung lên, nhanh chóng bay về phía đó.

Ngưu thủ cự nhân khôi lỗi tung ra một chùy giáng thẳng xuống nữ tỳ xinh đẹp lao tới đầu tiên, biểu tình vốn khinh miệt trên mặt ả lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng.

Nữ tỳ đi đầu tiên há to miệng, phun ra một cây ngọc phiền (quạt ngọc), trong nháy mắt phóng lớn lên vài thước. Hai tay ả câm ngọc phiến vung lên, một hư ảnh thanh sắc phong xà hung hãn cắn về phía ngưu thủ cự nhân khôi lỗi. Tuy nhiên, chỉ trong khoảng khắc tiếp xúc với ngưu thủ cự nhân khôi lỗi này, hư ảnh phong xà liền tan vỡ.

"Cửu giai đỉnh cấp khôi lỗi thật lợi hại!" Sắc mặt của bốn vị nữ tỳ đều thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment