Chuong 1460: Dau quan
Chuong 1460: Dau quanChuong 1460: Dau quan
Chuong 1460: Dau quan
Chỉ tiếc là vận khí của hai người không tốt lắm, thêm vào việc cứu Ngưu Côn đã kinh động tới Nguyên gia. Nguyên gia cho người truy bắt hai người họ khắp nơi, khiến bọn họ cũng không dám quá mức rầm rộ, mãi cho đến hiện tại, cũng chưa thể được như ý nguyện.
Lần này sau khi La Tiềm dò la tin tức quay về, ngẫu nhiên gặp phải Trạch vương động thủ với mấy người Vu Nhã, Ngư Tiểu Kiều. Vốn y cũng không định xen vào chuyện này, nhưng khi nhìn thấy Ngư Tiểu Kiều lấy ra ngưu thủ cự nhân khôi lỗi, vừa liếc mắt liên nhìn ra đó là khôi lỗi của Lục Tiểu Thiên, tiếp theo Ngư Tiểu Kiều lại tế ra phi kiếm, kiếm ý vô cùng quen thuộc kia tự nhiên khiến La Tiềm mừng rỡ như điên.
Còn La Tiềm và Kiêu Lam nghe được những gì Lục Tiểu Thiên trải qua sau khi thoát khỏi truy sát của tam thủ xà yêu Bích Quỳnh, cũng líu lưỡi không thôi.
"Cũng may đó là Lục huynh, đổi lại bất kì một ai trong chúng ta, sợ rằng sớm đã bị tam thủ xà yêu Bích Quỳnh nuốt vào bụng rồi. Kiều Lam lắc đầu cảm thán nói.
Tuy Lục Tiểu Thiên không nói nhiều, nhưng nàng và La Tiềm cũng không phải là kẻ ngốc, biết rằng loại người giống như Lục Tiểu Thiên không ngờ lại luân lạc tới mức cần phải có phụ mẫu phàm nhân của Ngư Tiểu Kiều giúp đỡ, là sơn cùng thủy tận như thế nào.
Mức độ hiểm ác hơn xa bọn họ không chỉ mấy lần, dù sao lúc trước cũng chính là một mình Lục Tiểu Thiên dẫn dụ tam thủ xà yêu rời đi. Ba người họ tuy gặp không ít chuyện, nhưng cũng không gặp phải nguy hiểm quá lớn. Về phần Ngưu Côn, hoàn toàn là do bản thân hành sự thiếu thận trọng.
"Đừng nói vê những chuyện này, việc quan trọng hiện tại nhất là hai người mau chóng khôi phục thực lực." Lục Tiểu Thiên khoát khoát tay nói, cắt ngang thở dài hồi ức của bọn họ.
"E rằng là không dễ dàng như vậy, ta và La Tiềm đều là địch nhân của Nguyên gia. Thứ có đủ giá trị ta có thể lấy ra trao đổi linh đan, cũng chỉ có một gốc Hạo Thược linh thảo mà thôi, cho dù có gặp phải loại đan dược này, cũng phải xem người ta chịu đổi không." Kiều Lam cười khổ nói.
Hạo Thược linh thảo này là nàng chuẩn bị dùng để tấn giai Nguyên Anh trung kỳ, nhưng hiện tại nguyên anh bị tổn hại, đừng nói là tấn giai, nếu kéo dài thương tổn thêm mấy chục năm nữa, ngay cả cảnh giới hiện tại nàng cũng không giữ được. So sánh hai điều lợi và hại, dù có tiếc nuối tới đâu, cũng chỉ có thể lựa chọn hy sinh.
La Tiềm nhìn chân cụt tay cụt của mình, tuy nói việc mất đi tay chân đối với một tu sĩ Nguyên Anh kỳ như y mà nói cũng không phải là chí mạng, chỉ cần thương thế khôi phục một chút, thậm chí sẽ không hề ảnh hưởng đến hành động bao nhiêu. Tuy nhiên khi chiến đấu với người khác, chung quy cũng có chút không linh động. Hơn nữa dạng thương thế như vậy, muốn phục hồi, e rằng cũng không dễ dàng hơn Kiều Lam là bao.
"Vốn ta định đến Hạng Đô làm thêm chút chuẩn bị, sau đó quay lại bí cảnh để tìm các ngươi, không ngờ lại gặp được ở chỗ này, cũng coi như vận khí không tồi. Thương thế của các ngươi xác thực là rất phiền phức, nhưng cũng phải xem là đối với ai." Lục Tiểu Thiên khẽ cười, trực tiếp ném ra một bình đan dược cho Kiều Lam.
"Đây là gì? Kiều Lam nửa nghi nửa ngờ nhận lấy bình đan dược, nhìn Lục Tiểu Thiên với ánh mắt hoài nghi.
"Mở ra xem không phải là biết rồi sao." Lục Tiểu Thiên mỉm cười nói. "Cuu Chuyển Hoàn Anh đan!" Kiều Lam đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó trên khuôn mặt tái nhợt khó có thể kiềm chế hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết.
"Ta vừa vặn có sẵn viên đan dược này, ban đầu định để dành cho bản thân phòng trường hợp bị thương, không ngờ lại để cho ngươi dùng trước." Lục Tiểu Thiên lắc đầu cười nói.
Nguyên anh bị tổn hại, thương thế này không thể xem thường. Đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà nói, loại thương tổn này rất ít khi xảy ra, nhưng một khi gặp phải, nếu không có đan dược chữa trị, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, nhẹ thì cảnh giới tu vi suy giảm, nặng thì vài năm, vài chục năm sau cũng có chút khả năng nhất mệnh ô hô.
Cũng có mấy loại đan dược có thể chữa trị vết thương cho nguyên anh, trong đó Cửu Chuyển Hoàn Anh đan là một loại quý hiếm nhất trong đó. Kiều Lam và La Tiềm đến Hạng Đô cũng là vì loại đan dược này, chỉ có điều là một mặt phải tránh bị tu sĩ Nguyên gia và các tu sĩ giao hảo với họ phát hiện, mặt khác thì vật phẩm có đủ giá trị để đổi lấy loại đan dược này trên người nàng cũng chỉ có Hạo Thược linh thảo. Dù đã cẩn thận từng li từng tí như vậy và thời gian không ngắn, nhưng từ đó đến giờ vẫn không cách nào toại nguyện.
"Lục huynh, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Lục huynh nếu không chê bai, ngày sau Kiều Lam ta nguyện đi theo bên cạnh!"
Vẻ vui mừng khôn xiết trên khuôn mặt Kiều Lam vẫn chưa hề phai đi. Một mặt vô cùng cảm kích Lục Tiểu Thiên, đồng thời cũng có chút suy tư. Tuy cảnh giới tu vi của Lục Tiểu Thiên không phải là cao, nhưng thực lực lại vô cùng mạnh mẽ. Kiều Lam từng đi qua Vọng Nguyệt tu tiên giới, biết được một số sự tích của Lục Tiểu Thiên, biết rằng thời gian Lục Tiểu Thiên tu luyện đến cảnh giới này không dài, còn rất nhiều thời gian để tấn cấp những cảnh giới tiếp theo.
Trong mắt Kiều Lam, loại người giống như Lục Tiểu Thiên, tấn cấp đến đại tu sĩ e rằng sẽ không gặp khó khăn bao lớn, ngày sau sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một phương cự phách. Càng đáng quý hơn là qua việc song phương cùng nhau tổ đội, đối với Kiều Lam mà nói, Lục Tiểu Thiên chắc chắn là loại người vô cùng hào phóng. Và điều càng đáng trân trọng hơn nữa là lúc xảy ra nguy nan, hắn không hề bỏ mặc bọn họ không lo. Cũng giống như lần trước, một mình hắn hy sinh dẫn dụ tam thủ xà yêu rời đi, chứ không hề lấy bọn họ làm pháo hôi.