Chương 1469: không phải nỗ lực nào cũng được đền đáp
Chương 1469: không phải nỗ lực nào cũng được đền đápChương 1469: không phải nỗ lực nào cũng được đền đáp
Chương 1469: không phải nỗ lực nào cũng được đền đáp
Nữ tử thanh tú nhìn thấy lão giả mũi đỏ như muốn xé rách da mặt, sắc mặt không khỏi đại biến.
Trước đây, nhìn tên thanh niên vạm vỡ này, bình thường vẻ ngoài lờ đờ, uể oải, không có tỉnh thân, không có sức sống. Nhưng khi gặp chuyện, lại thể hiện ra thái độ hoàn toàn trái ngược.
Còn đám người trước đây hùa theo giờ lại deu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một bộ dạng không liên quan đến mình, tư thái cao cao tại thượng. Vật họp theo loài, người phân theo bầy, đám người này tụ tập cùng nhau bày quầy ra làm sinh ý, tuy cũng có vài tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng dưới tình hình như thế không đáng để can thiệp vào.
"Vẫn là vị tiểu nương tử này hiểu chuyện, tiểu tử, ngoan ngoãn trả lại linh thạch cho lão phu, nếu không, núi không chuyển nước chuyển, sau này chúng ta sớm muộn gì cũng có lúc gặp lại nhau." Nói xong, lão già mũi đỏ đảo mắt nhìn tới nhìn lui trên người nữ tử xinh đẹp.
Khuôn mặt tên thanh niên vạm vỡ lúc xanh lúc trắng, rất muốn mắng chửi lão giả này vài câu, nhưng trong lòng lại không có đủ can đảm. Dù sao tu vi của hai bên chênh lệch quá nhiều, y cũng không thể bảo chứng bản thân có thể luôn ở lại trong Hạng Đô, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ phải rời khỏi nơi đây rồi. Đối với ánh mắt dâm tiện của lão giả mũi đỏ khi nhìn thê tử của mình, y đã không thể quen thuộc hơn, trông chẳng hề khác gì những kẻ háo sắc khác là bao.
Khuôn mặt nữ tử thanh tú thoáng hiện lên vài tia tức giận, nhưng hiện tại chỉ dám căm phẫn mà không dám lên tiếng, ánh mắt cầu cứu nhìn xung quanh. Những người trước đây còn nói chuyện vui vẻ với nhau giờ đây đều bận rộn với việc riêng của mình, không ai có ý định ra mặt.
"Việc làm ăn của ta còn chưa xong, ngươi đã chen ngang vào, có thấy bản thân hơi quá đáng không?” Ngay lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Ánh mắt của thanh niên vạm vỡ và nữ tử thanh tú đồng thời nhìn về phía Lục Tiểu Thiên, một thư sinh trẻ tuổi với khuôn mặt vàng vọt. Cả hai đều không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
"Vị đạo hữu này, chẳng lẽ không nhìn ra tên tiểu tử này căn bản chỉ là một kẻ lừa đảo sao?" Lão giả mũi đỏ nhìn Lục Tiểu Thiên với vẻ không vui nói.
"Lão phu thay đạo hữu vạch trân mưu mô của bọn chúng, để tránh cho việc đạo hữu bị lừa gạt, sao đạo hữu lại không biết tốt xấu?"
"On ào, cút!" Lục Tiểu Thiên quát khẽ, trên người phát ra mấy tia kiếm khí, lao thẳng về phía lão giả mũi đỏ. Lão giả mũi đỏ nghe thấy lời Lục Tiểu Thiên nói. Vốn đang định nổi giận, nhưng khi cảm nhận được kiếm ý cường đại cơ hô không thể chống cự, tựa hồ như chỉ trong chớp mắt có thể chém lão thành hai nửa, lúc này mới tỉnh ngộ.
Lão nhận ra rằng thanh niên thư sinh trước mặt tuyệt đối là một tồn tại đáng sợ mà lão không thể nào trêu chọc nổi, ngay cả tu sĩ Kim Đan hậu kỳ bình thường cũng không mang lại cho lão cảm giác đáng sợ như vậy. Trước khi những người khác kịp phản ứng, hồi phục lại tinh thần, lão giả mũi đỏ đã hoảng hốt, đại kinh thất sắc, bỏ chạy đi một cách chật vật không thể tả.
"Cảm ơn tiền bối đã xuất thủ tương trợ." Thanh niên vạm vỡ và nữ tử thanh tú đồng thời cúi đầu hành lễ cảm tạ Lục Tiểu Thiên với vẻ mặt cảm kích.
"Cũng không phải vì các ngươi, nói cho ta nghe về chuyện linh tửu phối phương này đi. Theo lời các ngươi nói, các ngươi có thể cải tiến một số linh tửu phối phương, ngoài ra còn có một số loại linh tửu đặc thù khác, tăng cường thần thức, bổ sung pháp lực và tu vi, có đúng vậy không?”
Lục Tiểu Thiên khoát tay và hỏi. Nếu đúng như lời đối phương nói, đừng nói là dọa chạy một lão gia hỏa, người già mà tâm không già này, cho dù giết chết lão cũng chỉ là chuyện vặt. Cho dù chỉ là hư danh do họ tự đặt, cũng không sao, tốn chút thời gian thôi, cũng chẳng mất gì cả.
Tu luyện đến nay, Lục Tiểu Thiên đã không biết nỗ lực bao nhiêu chỉ để làm mọi cách có thể tăng tiến thực lực. Trên thực tế thì không phải nỗ lực nào cũng được đền đáp, ví như việc hắn đã tốn chút linh thạch đổi lấy Túy Tiên tửu tửu phương vào tay, lợi dụng nhiều loại linh thảo, linh quả trong kết giới để ủ chế, sau hơn hai trăm năm, đợi Túy Tiên tửu có thể dùng để khôi phục pháp lực thì tu vi bản thân đã tấn giai tới Nguyên Anh kỳ rồi, căn bản không cần dùng đến thứ này.
Lại ví như nói, bản thân sau đó có mấy cỗ hài cốt của cường giả Quỷ Vương. Lúc trước hắn dẫn hai người Cát Trường Đình và Tiêu Tam Nương vào trong Linh Khư bí cảnh, muốn để hai người họ giúp hắn luyện chế Luyện Thi cấp Nguyên Anh kỳ, đồng dạng cũng đã trở thành công cốc. Loại chuyện như vậy cũng không phải mới xảy ra một hai lần.
Hiện tại chẳng qua chỉ là hỏi thêm vài câu mà thôi.
"Tiền bối, linh tửu phối phương này."
Thanh niên vạm vỡ đang chuẩn bị nói thao thao bất tuyệt với Lục Tiểu Thiên, thì nữ tử thanh tú ở phía sau lưng đã nhéo cho thanh niên này một cái, rồi âm thầm truyền âm nhắc nhở.
"Muốn chết hả, lão đầu mũi đỏ kia hai người chúng ta còn không dám trêu chọc vào, nhưng lão ta đối mặt với vị thư sinh trước mặt này ngay cả rắm cũng không dám thả, đã trực tiếp bị dọa cho bỏ chạy mất dạng. Đối phương rõ ràng là một nhân vật hung ác. Ngươi chọc giận đối phương, hậu quả sợ rằng còn đáng sợ hơn việc đắc tội lão giả mũi đỏ kia cả trăm lần, ngươi đừng có làm ra dáng vẻ giống như trước đây nữa."
Thanh niên vạm vỡ bỗng chốc như vơi đi bảy tám phần rượu, rùng mình một cái, ánh mắt nhìn Lục Tiểu Thiên mang theo chút sợ hãi, ý thức được lợi và hại trong đó, liền lắp ba lắp bắp, không dám ba hoa một lời nào.
"Thế nào, không dám nói, hay là không biết nói?" Lục Tiểu Thiên ung dung thong thả nhìn hai phu phụ này, khóe miệng mỉm cười nói.
"Nếu là như vậy, ta lại gọi lão giả mũi đỏ kia về đây, để cho các ngươi tiếp tục." ebookshop.vn