Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1472 - Chương 1472: Thử Một Lần Cho Biết

Chương 1472: Thử một lần cho biết Chương 1472: Thử một lần cho biếtChương 1472: Thử một lần cho biết

Chương 1472: Thử một lân cho biết

"Đầu là do đám người này thiển cận, vãn bối thử nghiệm Linh Tửu Khúc ở giai đoạn đầu tự nhiên tỉ lệ thất bại sẽ cao hơn một chút, nhưng một khi Linh Tửu Khúc có chút thành tựu, lợi ích thu được sẽ cao hơn gấp trăm lần, gấp ngàn lần so với giá trị linh vật bỏ ra."

"Ý tứ của ngươi là nói, nếu như cho người đủ linh vật, ngươi có thể luyện chế ra linh tửu càng tốt hơn, có thể thỏa mãn yêu cầu của tu sĩ Nguyên Anh kỳ?" Lục Tiểu Thiên hỏi.

"Có thể, nếu như tiền bối có thể cho vãn bối cơ hội thi triển quyền cước. Vãn bối dám lấy tính mạng của mình ra đặt cược!" Hai mắt thanh niên vạm vỡ đỏ bừng, cũng không quan tâm nữ tử thanh tú đang lén ra hiệu bằng ánh mắt với mình.

Bao nhiêu năm qua, y đã chịu đủ mọi ánh mắt khi nhục, ngay cả đạo lữ mà y yêu thương nhất cũng không thể nào chăm sóc được, phải đi theo y chịu khổ bao nhiêu năm nay, làm trễ nải việc tu hành. Một số tán tu trước đây tìm đến y, phần lớn chỉ là muốn thỏa mãn chút thú vui uống rượu, thỉnh thoáng cũng có vài người ôm thái độ thử xem thế nào, muốn ủ chế ra một số linh tửu có công hiệu đặc thù, nhưng năng lực của những người này có hạn, chỉ ôm lấy thái độ may rủi.

Nhưng trước mặt y chính là một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đối với thanh niên vạm vỡ mà nói, quả thật là tôn tại giống như trời cao. Đối phương không ngờ lại chịu tiếp cận một tu sĩ Trúc Cơ kỳ như y, khẳng định là nhìn trúng bản lĩnh của y về linh tửu. Chí ít thì tâm thái của hắn khác biệt với những người trước đây. Đương nhiên, càng trọng yếu hơn là, tài nguyên mà tu sĩ Nguyên Anh kỳ có được, cũng hơn xa tất cả những người mà trước đây y từng tiếp xúc. Có lẽ chỉ cần thực nghiệm thêm vài lân nữa, thì cũng có lúc sẽ thành công.

Thất bại quá lâu rồi, luôn bị người ta coi thường, thanh niên vạm vỡ có một sự khát khao mãnh liệt vê thành công, có thể chứng minh bản thân, cũng là để bù đắp cho nữ tử xinh đẹp luôn bên cạnh hy sinh cho mình.

"Mạng của ngươi thì ta không cần, ta hiện tại tạm thời nhàn rỗi không có việc gì, coi như là hứng trí nhất thời, cho ngươi một cơ hội, nếu không thành công thì cũng không sao. Nếu thật sự có thể ủ chế ra thứ gì đó hữu ích cho ta, ta cho hai người cơ hội kết đan cũng không phải không thể." Lục Tiểu Thiên liếc nhìn hai người một cái, tự nhiên biết rõ hai người họ mong muốn nhất điều gì.

"Đa tạ tiền bối, nhưng van bối có lời nói trước, điểm mau chốt trong việc cải tiến tửu phương của vãn bối nằm ở Linh Tửu Khúc. Mỗi loại linh tửu tương ứng với Linh Tửu Khúc đều có thể có sự khác biệt, cần phải liên tục thực nghiệm nhiều lần. Trong quá trình đó, có thể sẽ có không ít lãng phí, tổn thất. Mong rằng đến lúc đó tiền bối đừng trách tội."

Nghe được lời nói của Lục Tiểu Thiên, thanh niên vạm vỡ kích động đến mức toàn thân run rẩy, với năng lực hiện tại của y ta, muốn tích góp đủ một viên Ngưng Kim đan, ước chừng không biết phải đến ngày tháng năm nào. Nhưng vị Nguyên Anh lão tổ trước mặt này không chỉ cho y, mà thậm chí còn bao gồm cả nữ tử thanh tú. Điều này khiến cho thanh niên vạm vỡ càng quyết tâm hơn, chỉ là trước khi động thủ, y còn cần phải nói rõ với Lục Tiểu Thiên một vài điêu, không phải vì sợ thất bại sẽ bị đối phương trừng phạt, mà là lo lắng rằng đối phương vì không kiên nhẫn sẽ cắt đứt sự hỗ trợ cho y.

Lục Tiểu Thiên trực tiếp nói cho hai người biết vị trí của tiểu viện Vu Nhã, dặn dò hai người:

"Hai ngươi cứ đi đến đó, suy nghĩ xem những loại linh tửu nào có thể hữu ích cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cần những linh vật nào, bao nhiêu phần, đều viết thành một danh sách, khi đó sẽ có người sắp xếp đưa linh vật cho hai ngươi. Đừng nghĩ đến việc tiết kiệm, ta chỉ cân dùng tốc độ nhanh nhất ủ chế ra linh tửu là được."

"Dạ, dạ, tiền bối." Hai người vội vàng hành lễ với Lục Tiểu Thiên, ở trong tiểu viện đơn giản thu thập một chút, rồi trực tiếp đi thẳng đến tiểu viện của Vu Nhã.

"Tên ngốc này, sau này xem ngươi làm thế nào, nếu không ủ chế được linh tửu, lão thiên cũng không cứu được người." Nữ tử thanh tú đi theo nam tử vạm vỡ, vừa giúp y dọn dẹp linh †ửu trong hầm rượu, vừa phàn nàn nói.

"Tú Nương, ta cũng đã từng nương tựa vào không ít thế lực, đến nay đã chịu đủ mọi ánh mắt khinh miệt, tiếng xấu đồn xa, hiếm khi có người chịu dùng ta, hơn nữa đối phương còn là Nguyên Anh lão tổ, tài nguyên trong tay lão tổ hơn xa với những người mà ta từng nương tựa trước đây. Hơn nữa, người có thể tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, tính kiên nhẫn ắt hẳn phải mạnh hơn nhiều so với tu sĩ Kim Đan kỳ bình thường. Chỉ cần cho ta đủ linh vật, không thúc ép quá gấp, việc này vẫn có mấy phần hy vọng." Thanh niên vạm vỡ nghiến răng nói.

"Hai người chúng ta, nếu muốn kết thành Kim Đan, cũng phải có Ngưng Kim đan mới được, ngày ngày lo âu, ăn bữa nay lo bữa mai, bôn ba nơi hiểm địa, cũng có nguy cơ mất mạng, nếu đã như thế, vì sao lại không dám dùng loại phương thức này."

"Cũng đúng, vậy lão nương đây sẽ cùng ngươi đánh cược." Nữ tử thanh tú nghiến răng, dậm chân, bận rộn cùng với nam tử vạm vỡ.

"Thôi thì xem thử bản lĩnh của tên gia hỏa này rồi nói, nếu thực sự có chút thủ đoạn, đến lúc đó xem có thể cải tiến thêm Túy Tiên tửu hay không." Rời khỏi tiểu viện tương đối tồi tàn kia, Lục Tiểu Thiên thầm nghĩ.

Dù sao Túy Tiên tửu đã được ủ chế nhiều năm như vậy, nếu như một chút cũng không dùng được, chỉ có thể thỏa mãn thú vui ăn uống, thì quả là quá đáng tiếc.

Lục Tiểu Thiên đang định bước đi, bỗng nhiên khóe mắt nhìn về phía xa xa, có hai luồng linh quang lướt qua bầu trời, trong mắt Lục Tiểu Thiên lóe lên một tia khác lạ, khóe miệng cong lên, thân hình thoắt một cái, bay theo phía sau cách một đoạn.
Bình Luận (0)
Comment