Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1475 - Chương 1475: Ba Đánh Một

Chương 1475: Ba đánh một Chương 1475: Ba đánh mộtChương 1475: Ba đánh một

Chương 1475: Ba đánh một

Xem ra hắn đã mắc bẫy của đối phương rồi, tâm cơ của tu sĩ Nguyên Anh kỳ này thật là lợi hại. Lục Tiểu Thiên nhướng mày, cười lạnh một tiếng, vươn bàn tay trái ra, nhẹ nhàng vung về phía trước, một đạo kiếm quang lao xuống nước. Mặt hồ vốn lăn tăn gợn sóng lập tức như bị lưỡi dao sắc bén cắt ra, lấy kiếm khí làm trung tâm, cuộn về hai bên, tạo thành những con sóng cao hàng chục trượng, vô cùng hùng vĩ.

Âm! - Hai luồng pháp lực hoàn toàn khác biệt va chạm nhau, nước văng tung tóe đầy trời, Lục Tiểu Thiên đứng yên trên mặt hồ, nước bắn tung tóe, nhưng không dính một giọt nào lên người.

"Các hạ phản ứng nhanh nhạy thật! Trong tình cảnh này, có thể thong đong đón đỡ một kích của ta, quả thực không phải người thường có thể làm được. Với thực lực của các hạ, không nên là kẻ vô danh tiểu tốt mới phải, sao ta chưa từng nghe qua danh tiếng của các hạ?"

Một người khoác lên mình bộ trang phục màu xanh lam tựa như da cá, chỉ hở ra đôi mắt sắc bén, từ dưới nước lao lên, ánh mắt liếc nhìn Lục Tiểu Thiên một cách dò xét nói.

"Tên đồng bọn xấu xí của ngươi đâu? Sao không thấy xuất hiện?”

Lục Tiểu Thiên khẽ cười, nhìn quanh bốn phía, hai chấm đen nhỏ như lưu tinh cản nguyệt lao nhanh tới.

Một trong hai người chính là trung niên nam tử với khuôn mặt đầy nếp nhăn từng xuất hiện trên cự thuyền trước đó. Người còn lại không ngờ lại là lão phụ gây gò từng tham gia vây công tu sĩ Nguyên gia ở khu vực Băng Khê cốc. Khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay, một đôi mắt tam giác ánh lên vẻ lạnh lùng, trông như một con độc xà âm lãnh, mái tóc hoa râm phủ một lớp băng mỏng. Từ khi lão phụ này xuất hiện, một luồng hàn khí kinh người ập đến, mặt hồ thậm chí mơ hồ có dấu hiệu đóng băng.

"Thủ đoạn của các hạ thật cao minh! Lúc ở trên thuyên hoa, tiến vào cấm chế của ta mà không hề gây ra chút tiếng động nào, nếu không phải do bản thân cấm chế có phản ứng, ta suýt chút nữa đã không thể phát hiện ra. Dùng một mưu kế nhỏ, mới có thể mời được các hạ đến đây. Bây giờ hãy nói ra mục đích của mình đi, các hạ là người của phương thế lực nào, có ý đồ gì?"

Trung niên nam tử với khuôn mặt đầy nếp nhăn nhìn Lục Tiểu Thiên với vẻ đắc ý nói. "Ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây, không biết các vị chặn đường ta là có ý gì? Chẳng lẽ vì thấy các ngươi đông người nên muốn y đông hiếp yếu sao?" Lục Tiểu Thiên thâm mắng một tiếng, cái Na Di kính chết tiệt này, tuy có phần thần dị, nhưng rốt cuộc vẫn bị đối phương phát hiện ra điều dị thường. Bây giờ bị ba tên này vây quanh, phiền toái thật!

Thực ra trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng biết việc này không thể trách Na Di kính được. Mà là sau trận chiến với tam thủ xà yêu Bích Quỳnh, nhãn giới của Lục Tiểu Thiên đã không ngừng nâng cao, ngược lại có chút coi thường tên nam tử đầy nếp nhăn chỉ ở cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ này. Không ngờ tâm tu của đối phương lại kín đáo đến vậy. Khi phát hiện ra hắn, cũng không hề manh động, mà trước tiên suy đoán ý đồ của hắn rồi lợi dụng Triệu Ly bày ra đạo Long Môn trận này để chuyên môn chờ hắn.

May mắn là lão phụ gây gò âm lãnh kia cũng chỉ ở cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, không có đại tu sĩ xuất hiện, trong lòng Lục Tiểu Thiên cũng hơi yên tâm.

"Chết đến nơi rồi, còn có tâm tư khua môi múa mép, không cần nói nhảm với hắn, trực tiếp giết hắn là được." Lão phụ gầy gò dùng cây khô mộc trượng trong tay khẽ gõ xuống mặt nước, một cái vòng xoáy với băng phong lạnh lẽo tỏa ra bốn phía, có xu thế một lời bất hợp liền lập tức động thủ.

"Đừng vội, trước tiên làm rõ ràng ý đồ của hắn rồi nói sau." Tên nam tử đầy nếp nhăn âm thâm truyền âm cho lão phụ gay gò. Sau đó lại nhìn Lục Tiểu Thiên nói:

"Các hạ không ngại nói rõ, là do thế lực nào phái đến. Nếu như có thể khiến cho chúng ta e dè, chúng ta sẽ cân nhắc tha cho các hạ một mạng. Dĩ nhiên, nếu các hạ vẫn giữ im lặng, e rằng các hạ khó lòng vượt qua được đạo khảm này. Các hạ nghĩ rằng để tên tiểu bối Kim Đan kỳ kia bay đến tận đây là không có bất kì mục đích gì sao? Chúng ta đã tính toán kỹ lưỡng cự ly, chỉ cần ba người chúng ta hợp sức, hoàn toàn có thể hạ sát các hạ trước khi kinh động những kẻ khác, rồi ung dung rời đi.

Gã nam tử mặt đầy nếp nhăn nhìn Lục Tiểu Thiên buông lời uy hiếp:

"Nếu đã như vậy, còn có cái gì dễ nói, cứ động thủ đi!" Lục Tiểu Thiên hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, tám thanh phi kiếm từ trong ống tay áo bay ra, xoay tròn hợp nhất, hóa thành kiếm thai. Thanh kiếm nhỏ trong suốt được bao bọc bởi quang thuẫn khẽ rung lên, như có sinh mệnh ngâm lên một tiếng vui sướng lao về phía tên khoác bộ y phục màu xanh lam lấp lánh như vảy cá, kẻ vừa nay đã đánh lén hắn.

Tình thế đã quá rõ ràng hơn cả, những kẻ này đều là người của Triệu tộc. Lục Tiểu Thiên đến đây từ Linh Khư bí cảnh, hiểu rõ sự hùng mạnh của Triệu tộc, một mình hắn không thể nào chống lại. Có lẽ trong Hạng Đô này còn có những cường giả khác của Triệu tộc, chần chừ lâu sẽ bất lợi cho bản thân. Vậy nên ngay khi vừa xuất thủ, Lục Tiểu Thiên đã sử dụng tuyệt kỹ của mình - Phiêu Miểu kiếm thai.

Tám thanh phi kiếm hợp nhất thành kiếm thai, không hề có kiếm khí ngang dọc, chỉ khẽ rung lên đã phi đến trước mặt kẻ đánh lén hắn lúc nấy với tốc độ khó lường. Chọn kẻ yếu mà tấn công, tìm điểm đột phá từ trên người có thực lực thấp nhất.
Bình Luận (0)
Comment