Chương 1505: Đại thiên thế giới vô kỳ bất hữu
Chương 1505: Đại thiên thế giới vô kỳ bất hữuChương 1505: Đại thiên thế giới vô kỳ bất hữu
Chương 1505: Đại thiên thế giới vô kỳ bất hữu
"Có người đó ở đây, muội ở không thoải mái, một khắc cũng không muốn nán lại." Hạng Khuynh Thành lạnh mặt nói.
"Tỷ quan sát nam tử kia xuất thủ, tuy có tàn nhẫn nhưng vẫn giữ được chừng mực, hẳn không có mối tử thù gì với muội. Trông tu vi của người này, hắn tuyệt đối chưa bước vào cảnh giới đại tu sĩ, vậy mà thực lực lại cực mạnh, không ngờ có thể chiến đấu ngang tài ngang sức với thất muội, lại còn là Pháp Thể song tu. Một nhân vật xuất chúng như thế, lẽ ra đã sớm vang danh thiên hạ mới phải, thế nhưng lại không có chút tiếng tăm gì ở Hạng Đô này, thậm chí không ai hay biết tên của hắn, quả thực là một chuyện kỳ lạ!" Hứa Tịnh tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói.
"Tam tỷ không cần tâng bốc muội nữa. Cho dù có sử dụng bí thuật, muội quá nửa cũng không phải là đối thủ của người này. Hơn nữa từ màn giao thủ vừa rồi, pháp lực đối phương tuy ngưng thực, nhưng tu vi hẳn là không cao bằng muội, có lẽ vẫn chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ."
Nhớ lại trận chiến với Lục Tiểu Thiên vừa qua, đôi mi thanh tú của Hạng Khuynh Thành nhíu chặt. Trên mặt hiện lên thân sắc đang cố gắng hồi tưởng lại.
Thật lòng mà nói, tuy rằng nàng thất bại trong trận chiến với đối phương. Nhưng quá trình diễn ra cuộc chiến này, lại là một trận chiến sảng khoái nhất cua Hạng Khuynh Thành suốt mấy chục năm qua.
Đại tu sĩ, nàng đánh không lại. Mà trong đồng giai, lại ít có tồn tại nào sánh ngang với nàng.
Chỉ có tên nam tử kia, không ngờ sau khi bị nàng dùng Tàng Kiếm Hạp thu lấy một thanh phi kiếm, kiếm trận bị phá, hắn vẫn còn có thủ đoạn khác để đả bại nàng.
Tuy Hạng Khuynh Thành vẫn còn bí thuật chưa sử dụng. Nhưng nàng vẫn nhớ như in lần đầu tiên chạm mặt với hắn.
Thủ đoạn vô cùng thần dị của đối phương. Một cái bóng ảnh có thể quan sát sự vật, có thể dễ dàng bị đánh vở nhưng lại không hề gây ra bất kỳ tổn thương nào lên bản thể.
Loại thủ đoạn này, nàng chưa từng nghe, cũng chưa từng thấy qua. Ngay cả đại tu sĩ, cũng tuyệt đối khó mà làm được.
Cho dù là hiện tại bây giờ, Hạng Khuynh Thành cũng không cách nào đoán ra được đối phương rốt cuộc đã làm như thế nào.
"Nguyên Anh sơ kỳ? Làm sao có thể!" Hứa Tịnh không biết trong lòng Hạng Khuynh Thành đang suy nghĩ gì.
Chỉ là vừa nghe nàng nói vậy, miệng liền há hốc ra, nhất thời không thể khép lại được.
"Đại thiên thế giới, vô kỳ bất hữu, từ cổ kim đến nay vẫn luôn xuất hiện mấy nhân vật kinh tài tuyệt diễm. Thực lực người này cường đại như vậy, cho dù là ở ngoài Hạng quốc, cũng hẳn phải có chút danh tiếng từ lâu, tuyệt đối không thể không có chút tiếng tăm nào. Cho dù là hắn cải trang dịch dung, thì kiếm trận sắc bén cực kì lợi hại kia không thể nào làm giả được. Kiếm trận như vậy, sao có thể dễ dàng che giấu. Nhưng đến nay, vẫn không có bất cứ lời đồn nào về người này, vậy thì chỉ có hai khả năng."
"Hai khả năng nào?” Hứa Tịnh hỏi.
"Thứ nhất, người này là một ẩn sĩ khổ tu ở hải ngoại, ít khi xuất hiện trong thế gian. Thứ hai, những người từng chứng kiến thủ đoạn thực sự của hắn đều đã chết."
"Tê, muội nói như vậy cũng thật sự có khả năng. Nếu không phải đang ở Hạng Đô, lại còn trong hắc ngục này, trận chiến hung hiểm như vậy sẽ phát sinh ra chuyện gì tiếp theo, cũng quả thật khó mà nói rõ được. Một kẻ lợi hại như thế, thất muội, muội gặp gỡ và kết oán với đối phương như thế nào?"
Hứa Tịnh không nén được sự tò mò, lên tiếng hỏi:
"Một kẻ địch lợi hại như vậy, gặp ở Hạng Đô cũng thôi đi, dù sao nơi đây cũng là hoàng thành, chỉ cần động tĩnh hơi lớn một chút cũng có thể thu hút sự chú ý của các phương thế lực. Cho dù có thù oán, cũng không dám làm quá lộ liễu. Dù sao, cường giả trong hoàng tộc cũng không phải là hạng tâm thường, cho dù là đại tu sĩ đến Hạng Đô cũng phải cẩn trọng thành thành thật thật. Nhưng chỉ ở Hạng Đô mới như thế, nếu như ra khỏi Hạng Đô, ở nơi khác trong Hạng quốc, gặp phải kẻ địch lợi hại như vậy sẽ vô cùng nguy hiểm”"
Chỉ là khi Hứa Tịnh hỏi đến việc hai người gặp gỡ như thế nào, thì Hạng Khuynh Thành lại không nhịn được mà mặt đỏ bừng, không trực tiếp trả lời Hứa Tịnh.
Hứa Tịnh nhìn thấy sắc mặt của Hạng Khuynh Thành, trong lòng dấy lên một sự cổ quái.
Hạng Khuynh Thành không nói gì, nhưng trông cái biểu tình này, chỉ sợ sự tình còn có điều kỳ quặc khác, không phải chỉ là kết thù oán bình thường đơn giản như vậy.
"Thôi, chúng ta cứ quay về trước đi, trong thanh sắc linh hỏa kia ẩn tàng cái gì, không ngờ lại có thể tổn thương tới minh quang thông linh kiếm trạc của muội. Muội phải quay về tra cứu một chút, xem rốt cuộc đó là thứ gì."
Hạng Khuynh Thành dĩ nhiên sẽ không kể cho Hứa Tịnh nghe về tràng cảnh của lần gặp mặt đầu tiên với Lục Tiểu Thiên, tùy tiện tìm đại một cái cớ nói, rồi vội vàng bay về phương hướng ngược lại với lúc tới đây.
Trong lòng Hứa Tịnh dấy lên một trận nghi hoặc. Thâm nói lần trước gặp phải Vu Nhã đi cùng người này ở Ngọc Tuyền Sơn. Hồ mị tử Vu Nhã kia cực kì che chở cho nam tử này, quan hệ giữa hai người họ ắt hẳn là không đơn giản.
Khi ấy ở Ngọc Tuyền Sơn, Hứa Tịnh cũng không muốn nghĩ nhiều. Chỉ coi Lục Tiểu Thiên là tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường có bản lĩnh không nhỏ. Chỉ là hiện tại xem ra, nàng đã vô cùng sai lầm.
Xem ra sau này phải tìm cơ hội gặp mặt Vu Nhã một lần, thăm dò một chút về sự tình của người này mới được. Cho dù không thể trở thành bằng hữu, chí ít cũng phải hòa giải sự không vui qua hai lần chạm mặt liên tiếp này. Một người lợi hại như vậy, nếu không cần thiết, tuyệt đối không nên trở thành địch nhân.