Chuong 1521: Phuc Thach Yeu
Chuong 1521: Phuc Thach YeuChuong 1521: Phuc Thach Yeu
Chuong 1521: Phuc Thach Yeu
Hầu Liệt mặt tối sầm, lại thở dài, trong bụng vang lên tiếng ùng uc kỳ lạ. Nếu người không hiểu chuyện, còn tưởng Hầu Liệt đang đói bụng, nhưng Lục Tiểu Thiên và Hạng Nhất Hàng lại lộ vẻ mặt cổ quái.
"Phúc Thạch Ngữ!" Trong lòng Lục Tiểu Thiên có mấy phần kinh dị, đây là một loại ngôn ngữ vô cùng cổ xưa và hiếm hoi. Tương truyền có thể giao tiếp với yêu vật thuộc Phúc Thạch tộc, loại yêu vật này tuy linh trí cực thấp, chiến lực cũng không mạnh, nhưng luận về khả năng ẩn nặc hành tung, e rằng ngay cả đại tu sĩ cũng khó mà phát hiện được.
Lục Tiểu Thiên trước đây chỉ từng đọc qua về Phúc Thạch tộc trong một quyển tạp ký ve tu tiên giới, mà chưa từng được tận mắt chứng kiến. Đang lúc hắn nghi hoặc, bỗng nhiên từ dưới đất mọc lên một con yêu vật màu vàng nâu, hình thù như một con quỷ núi đầu trọc, có bốn chi bò trườn. Ngoại trừ hình dạng kỳ dị, con yêu vật này cũng chẳng có gì đặc biệt kinh người khác.
Lục Tiểu Thiên còn đang chìm trong nghi hoặc, bỗng Phúc Thạch Yêu há miệng phun ra một luồng ánh sáng vàng. Giữa ánh sáng lóa mắt, hình bóng mờ ảo của Ngư Tiểu Kiều dần hiện ra, khuôn mặt nhợt nhạt và mệt mỏi.
Ngư Tiểu Kiều chỉ cảm thấy bản thân đã mơ một giấc mộng rất dài. Lúc này không bị yêu lực của Phúc Thạch Yêu ảnh hưởng, lập tức tỉnh lại, mở mắt ra nhìn xung quanh rồi hét lên giận dữ.
"Hay cho tên Hầu lão quái ngươi, không ngờ lại rắp tâm hại người, chờ khi hồ tử thúc ta biết, sẽ không tha cho ngươi.'
Lời vừa ra khỏi miệng, Ngư Tiểu Kiều cũng ý thức được tràng diện có chút không đúng. Lúc này Trấn Viễn tướng quân phủ giống như gặp phải hạo kiếp, bốn phía đều là một mảnh hỗn độn. Mà Hầu Liệt lại trông chật vật không chịu nổi, làm gì còn nửa phần khí độ của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
"Quận Vương phi, hồ tử thúc." Đợi khi nhìn thấy Lục Tiểu Thiên và Vu Nhã, Ngư Tiểu Kiều mới chợt hiểu ra. Nàng trừng mắt nhìn Hầu Liệt nói.
"Ta đã nói rồi. Hồ tử thúc của ta mà biết được sẽ không tha cho ngươi đâu, ngươi lại cứ không tin, lần này biết được lợi hại rồi chứ."
Ngư Tiểu Kiều cũng không cảm thấy bản thân trải qua một lần hung hiểm, sau khi nhìn thấy Lục Tiểu Thiên, trong lòng cảm thấy hết sức an tâm. Tiểu Kiều hơi vận chuyển pháp lực, bay đến bên cạnh Lục Tiểu Thiên. Lén lút nhìn Lục Tiểu Thiên từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ vẫn là bộ dạng không dịch dung này của hồ tử thúc trông thuận mắt hơn một chút.
"Đúng rồi, Hoa sư huynh đâu rồi?" Ngư Tiểu Kiều bay đến bên cạnh Lục Tiểu Thiên, bỗng dưng ý thức được vẫn chưa nhìn thấy Hạng Hoa đâu.
"Chẳng phải đã đến rồi sao." Lục Tiểu Thiên nhếch mép, chỉ về phía xa xa. Hai thị nữ đang dìu dắt Hạng Hoa, thân thể trông như có vẻ mềm nhun đang bay về phía này.
"Sư phụ! Mẫu phi!" Khi Hạng Hoa nhìn thấy Lục Tiểu Thiên và Vu Nhã, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Có thứ gì bị Hầu Liệt lấy đi không?" Lục Tiểu Thiên hỏi.
"Bọn họ xác thực muốn tìm đồ nhi để lấy một món đồ vật, nhưng lại không biết món đồ vật này không hề ở trên người đồ nhi, ngược lại còn trêu chọc sư phụ tới, coi như trộm gà không được còn mất nắm thóc." Hạng Hoa nhìn thấy thảm trạng của Hầu Liệt, trong lòng cảm thấy vô cùng khoái ý, thâm nghĩ vị sư phụ này của mình cũng thật quá mạnh mẽ đi, không chỉ đánh bại Hầu Liệt, Tiêu Kình Phong của Tiêu gia, thậm chí ngay cả cấm quân trong hoàng tộc xuất hiện, cũng chỉ có thể đứng nhìn, mà không hề có ý định can thiệp.
"Phải vậy không, vậy chúng ta trở về thôi." Lục Tiểu Thiên vươn tay kéo Hạng Hoa về bên cạnh mình, ngón tay khẽ bắn ra, một bình đan dược bay về phía Hầu Liệt.
"Phục dụng viên đan dược này, vết thương sẽ hồi phục."
"Mang Tiêu huynh, đợi ta giải quyết xong chuyện của hai vãn bối này, chúng ta sẽ gặp lại sau."
Nói xong, Lục Tiểu Thiên dẫn theo Hạng Hoa và Ngư Tiểu Kiều ung dung rời đi. Vu Nhã nhìn lướt qua một mảnh hỗn độn trong Trấn Viễn tướng quân phủ, âm thầm tiếc thay cho Hầu Liệt. Đụng ai không đụng, lại đi đụng đến chủ nhân của mình. Một Mặc Chiêm Thanh này so với chủ nhân còn kém xa, chỉ có Tiêu Kình Lôi là hơi phiên phức một chút, nhưng trời sập cũng sẽ có cao nhân chống đỡ, chủ nhân hành sự như vậy, e rằng cũng có chỗ dựa nào đó cũng nói không chừng, chẳng hạn như dạng nhân vật như Mang Tiêu gia chủ cũng xưng huynh gọi đệ với chủ nhân, bản thân mình còn lo lắng làm chi nữa.
"Hồ tử thúc, thúc đến thật là đúng lúc. Tên Hầu Liệt đó không ngờ lại bắt cả con và sư huynh đi, bị hô tử thúc người thu thập một phen, đúng là đáng đời." Suốt dọc đường đi, Ngư Tiểu Kiều đi bên cạnh Lục Tiểu Thiên ríu ra ríu rít không ngừng.
Hạng Hoa thì thành thành thật thật đi bên cạnh, thỉnh thoảng còn liếc nhìn vẻ mặt không hề biểu lộ ra chút hỉ nộ nào của Lục Tiểu Thiên, trong lòng Lục Tiểu Thiên có chút rụt rè. Y không dám lải nhải trước mặt sư phụ giống như Ngư Tiểu Kiều vậy.
"Từ ngày mai trở đi, hai người các ngươi không được đi lung tung nữa. Những gì nên rèn luyện cũng đã được rèn luyện không sai biệt lắm rồi. Các ngươi đi tới chỗ La Tiềm sư thúc mà chuyên tâm tu luyện. Hạng Hoa ngươi không tới Kim Đan kỳ không được phép di ra ngoài. Về phần Tiểu Kiều, Trúc Cơ trung kỳ." Lục Tiểu Thiên ra lệnh.
"Dạ, sư phụ." Hạng Hoa cung kính gật đầu nói.
"Sư thúc cũng tốt thật, nhưng lại không có bản sự lớn như hồ tử thúc người. Vì sao hồ tử thúc không dẫn chúng con đi cùng?" Ngư Tiểu Kiêu biu môi nói.