Chương 1526: Lý do chính đáng
Chương 1526: Lý do chính đángChương 1526: Lý do chính đáng
Chuong 1526: Ly do chinh dang
"Ngươi không ngờ lại chọc tới cả tên họ Tiêu này, đúng là biết chọn người a. Tên này tuy âm hiểm, ẻo lả như một nữ nhân, nhưng cũng có mấy phần bản lĩnh, còn mạnh hơn Mang Hắc Than một chút. Ta cũng đã không gặp người này một thời gian rất dài, không biết mấy năm nay Lôi pháp y tu luyện như thế nào rồi. Ngươi dụ y tới đây, mẹ nó, ta cũng muốn kiến thức một chút thủ đoạn của Tiêu Kình Lôi này." Hạng Cuồng có chút không kiêm nén được nói.
"Cái này, Cuồng huynh à, hắc ngục kia của huynh, e rằng Tiêu Kình Lôi hiểu rất là rõ. Ta mà đi thẳng đến chỗ huynh, chỉ sợ y sẽ cảnh giác. Hơn nữa, từ đây đến hắc ngục của huynh cũng không gần, nếu như giữa đường bị y chặn lại, ta không thể đấu lại y, hay là chúng ta đổi địa điểm khác đi?"
Lục Tiểu Thiên vốn dĩ muốn mượn tay Hạng Cuồng giáo huấn Tiêu Kình Lôi một phen, cũng là muốn cho Tiêu Kình Lôi hiểu rõ. Người hắn kết giao không chỉ có mỗi Mang Tiêu gia chủ. Chỉ là Hạng Cuồng không thiếu hắn cái gì, trực tiếp nói với Hạng Cuồng cũng không tiện, nào ngờ hắn vẫn có chút đánh giá thấp tính hiếu chiến của Hạng Cuồng. Hạng Cuồng nhiệt tình như vậy, Lục Tiểu Thiên cảm thấy nếu không tìm cho Hạng Cuồng một đối thủ tốt, tạo ra một cơ hội tốt thì thật sự có lỗi với Hạng Cuồng rồi.
"Cũng phải, nhưng cũng cần một lý do chính đáng. Bản lĩnh của tên tiểu tử Tiêu Kình Lôi này không tệ, nhưng cũng rất lươn lẹo. Y không giống như Mang Hắc Than, nếu không có lý do thích hợp, đến lúc đó y thoái thác, ta cũng chẳng tiện xuất thủ, thật phiền phức!" Hạng Cuồng nói với giọng điệu uể oải.
"Hạng Hoa dù sao cũng được coi là hoàng tộc. Hầu Liệt và Tiêu Kình Phong hợp mưu, cưỡng ép giam giữ Hạng Hoa. Hạng Hoa tuy thân phận không cao quý, nhưng cũng là thế tử của Quận Vương phủ, huyết mạch hoàng gia. Huynh đệ của Tiêu Kình Lôi là Tiêu Kình Phong cùng Hầu Liệt công khai hợp mưu, chỉ vì chút chuyện nhỏ mà bắt giữ Hạng Hoa. Ta đến tận nơi đòi người, Tiêu Kình Lôi không phân biệt trắng đen, uy hiếp ta. Cuồng huynh xuất thủ, cũng là để bảo vệ uy nghiêm hoàng tộc, tiểu trừng đại giới, người ngoài nghe vào cũng không thấy có gì sai trái." Lục Tiểu Thiên nói một cách chính nghĩa.
"Nói hay! Uy nghiêm hoàng tộc Hạng gia chúng ta há có thể cho phép khinh nhờn. Nếu ta không gặp thì thôi, nhưng tên Tiêu Kình Lôi kia lại chủ động tìm đến, đụng phải ta, không thể không tranh luận với y một phen. Việc này cứ quyết định như vậy. Chúng ta hẹn một địa điểm, ngươi dụ Tiêu Kình Lôi đến đó." Hạng Cuồng võ đùi, hưng phấn phấn khích nói.
Lục Tiểu Thiên nghe xong, sắc mặt trở nên cổ quái. Ngay cả Mang Tiêu gia chủ, hoặc là gia chủ của tứ đại tu tiên thế gia còn lại khác của Hạng quốc, khi nghe đến tên của Tiêu Kình Lôi, cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng động thủ với y. E rằng chỉ có dạng quái thai như Hạng Cuôồng, yêu thích chiến đấu, ngược lại đối thủ càng mạnh càng tốt.
"Như vậy cũng tốt, hiện tại ta tạm thời đánh không lại Tiêu Kình Lôi, để Hạng Cuồng thu thập y một trận cũng không tệ, hơn nữa loại đấu pháp cấp độ này, cho dù chỉ ở bên cạnh quan sát, cũng là một loại cơ duyên to lớn."
Tiêu Kình Lôi muốn thu thập bản thân, chắc chắn sẽ không xuất thủ ở trung tâm Hạng Đô. Theo lời đồn, Tiêu Kình Lôi có lòng dạ báo thù cực kì nặng. Nếu muốn xuất thủ, e rằng cũng phải đến một nơi tương đối hẻo lánh.
Lục Tiểu Thiên khẽ nhếch miệng, sau khi ước định với Hạng Cuồng, liền ung dung đi ra ngoài.
"Gia chủ, tên gia hỏa kêu Đông Phương kia đã đi ra ngoài." Lục Tiểu Thiên vừa mới ra ngoài không lâu, hai tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ phân bố xung quanh tiểu viện của Vu Nhã đã báo cáo lại hành tung của Lục Tiểu Thiên cho Tiêu Kình Lôi. Lúc này, đừng nói là Lục Tiểu Thiên ra ngoài, ngay cả mỗi người trong tiểu viện ra ngoài, đều nằm trong tâm kiểm soát của Tiêu Kình Lôi.
"Biết rồi, ngươi đi làm việc của mình đi." Tiêu Kình Lôi ngồi trên ghế chính trong đại sảnh Tiêu gia, trong mắt lóe lên một tia tử lôi, cho người ta cảm giác lạnh lùng và cuồng bạo. Thân hình khẽ động, liền như một tia chớp bay ra. Người đến báo tin chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, liên mất đi dấu vết của Tiêu Kình Lôi.
Kể từ sau khi uống Liệt Hầu tửu, hiệu quả của Dịch Hình đan giảm đi đáng kể, ra ngoài không còn tiện lợi như trước. Vừa ra khỏi cửa, Lục Tiểu Thiên đã phát hiện ra tu sĩ Lôi gia đang theo dõi. Bản thân một đầu tóc bạc, khí tức ngoại hình đều quá đặc biệt, đối phương muốn phát hiện ra hắn cũng không khó. Nếu như Dịch Hình đan còn có tác dụng, việc vứt bỏ sự theo dõi của mấy tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ này cũng chẳng có khó khăn gì với Lục Tiểu Thiên.
Nhìn thấy vẻ kinh hỉ hiện lên trong mắt kẻ theo dõi, Lục Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng, kinh hỉ, có lẽ cũng là kinh hãi cũng nói không chừng.
Vẫn là một vùng sa mạc hoang vắng, nhưng lại cách xa hắc ngục của Hạng Cuồng một khoảng cự li không nhỏ. Lục Tiểu Thiên một đường bay nhanh như chớp, Phiêu Miểu Phi Kiếm hóa thành một đạo đạm sắc kiếm hình khí tráo trong suốt bao phủ Lục Tiểu Thiên bên trong.
"Thì ra là một tên kiếm tu, tốc độ không tồi, trong đồng giai tu sĩ, ngươi đủ để kiêu ngạo rồi." Một giọng nói cực kì lãnh khốc truyền vào tai Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên tản ra thần thức, tìm kiếm xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra dấu vết của Tiêu Kình Lôi.
Quả nhiên là một trong lục đại cự đầu của Hạng quốc, quả nhiên có chỗ độc đáo.
"Tiêu gia chủ quả nhiên là lôi lệ phong hành, không ngờ tự mình đến đây chắn đường ta, xem ra là quyết tâm rồi." Lục Tiểu Thiên đáp lại một câu.