Chương 1547: Thư giãn gân cốt?
Chương 1547: Thư giãn gân cốt?Chương 1547: Thư giãn gân cốt?
Chương 1547: Thư gian gân cốt?
Đặc biệt là hiện giờ còn dính dáng den loại bí mật như Tiên Tần Di Tàng, không có thực lực hơn người, mà vẫn muốn nhúng tay vào bảo vật mà bản thân không xứng để có, chẳng phải là tự tìm đường chết hay Sao.
Chỉ bất quá do vừa rồi Hạng Nhất Hàng và tên thanh niên tóc bạc kia đã nói ra mọi chuyện. Nếu như cố tình gạt hai người Triệu Đồng Sơn và Viên mỗ mỗ ra ngoài, trong lòng hai người này không vui, có suy nghĩ khác nào đó cũng nói không chừng.
Dù sao thì đối với bất kì tu sĩ nào mà nói, một khi ngăn cản con đường tu luyện của bọn họ, thì chẳng khác nào là tử thù. Hạng Nhất Hàng dám phản bối hoàng tộc Hạng thất để làm loại việc này, những tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác trong các thế lực hơi yếu hơn, tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
"Có lẽ tình thế đã bắt đầu thay đổi. Đối mặt với lợi ích to lớn, nếu muốn loại trừ đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ này ra, kết quả chỉ có thể là phản tác dụng." Trong lòng Tử Thanh thượng nhân thầm nói.
"Lục huynh, chúng ta tự mình chuẩn bị một phen. Tiêu Kình Lôi và Liệt Ưng chân nhân đều không phải hạng người tâm thường. Nếu như có địa phương nào cần hỗ trợ, sau này cứ liên lạc với ta." Khi gần về tới Hạng Đô, Hạng Nhất Hàng chắp tay nói với Lục Tiểu Thiên.
Trải qua trận chiến vừa rồi, Hạng Nhất Hàng càng nhận thức được tầm quan trọng khi liên thủ với Lục Tiểu Thiên. Không liên thủ, không đủ để đối kháng với đại tu sĩ. Càng chủ yếu nhất chính là, Lục Tiểu Thiên là một người tâm trí kiên định, không phải hạng người ba lòng hai dạ. Chí ít hiện tại hai người trong tình huống có lợi ích tương đồng, Lục Tiểu Thiên vẫn là một minh hữu đáng tin cậy.
"Âm thầm quay về thôi, ngươi và ta tốt nhất không nên đi lại quá gần." Lục Tiểu Thiên lắc đầu nói.
"Được, hẹn gặp lại sau." Hạng Nhất Hàng hiểu ý Lục Tiểu Thiên, gật đầu rồi phá không bay đi.
Lục Tiểu Thiên nhìn phương hướng Hạng Nhất Hàng biến mất, thầm cười nhạt, rồi quay đầu bay về một hướng khác.
"Lục huynh đệ, ngươi đến rồi. Gọi mấy người chúng ta tới đây, lại không chiến đấu với ai, đi một vòng rồi quay về, đây là đạo lí gì đây?" Khi Ngưu Côn nhìn thấy Lục Tiểu Thiên, không nhịn được phàn nàn.
"Xác thực gặp phải địch nhân, người đó ở hướng Tây Bắc. Nếu ngươi muốn đánh nhau, cứ đi tới đó tìm, hẳn là vẫn còn gặp được đối phương." Lục Tiểu Thiên nói.
"Ồ, Lục huynh đệ ngươi không phản đối, thế thì quá tốt rồi, rất lâu không được thư giãn gân cốt rồi." Ngưu Côn chà sát hai tay hưng phấn nói.
"Đúng rồi, tu vi đối phương thế nào? Có đặc điểm gì nổi bật không?" Ngưu Côn lại hỏi.
"Bộ râu Dê, thân cao khoảng sáu thước, mặc áo bào xám, trên trán trái có một nốt ruồi xanh, tu vi đại tu sĩ" Lục Tiểu Thiên thản nhiên đáp lời, tóm tắt súc tích.
"Phốc xích - ——" Vu Nhã nhìn thấy Bát Túc Ma Ngưu thú Ngưu Côn một mực la ó muốn xuất thủ, hoạt động gân cốt, giờ phút này lại như quả cà pháo bị sương đánh, ủ rũ lui vê, không nhịn được mà cười lên thành tiếng.
"Ngưu huynh, huynh vì sao còn không đi?" Kiêu Lam bày ra bộ mặt kinh ngạc nhìn Ngưu Côn nói.
"Địch nhân của sư huynh là đại tu sĩ, ngay cả sư huynh cũng không phải là đối thủ. Ngưu huynh có chạy tới đó, không phải là hoạt động gân cốt, mà là bị đối phương rút gân lột xương a." Khuôn mặt La Tiềm vẫn giống y như trước đây, không hề cười cợt mà nói một cách nghiêm túc. "Ta xưa nay vẫn lục phục tùng an bài của Lục huynh đệ mà, sao có thể tách khỏi đội ngũ đơn độc hành động." Ngưu Côn trầm giọng nói.
Hai người Kiêu Lam và Vu Nhã nhịn không được mà bật cười lớn.
"Cái gì, Tiên Tân Di Tàng!"
Sau khi trở lại tiểu viện, bao gồm cả Vu Nhã, mấy người bọn họ khi nghe tới bốn chữ này, gương mặt đều kinh sợ đứng bật dậy.
"Không sai, di tàng này không hề tâm thường, chỉ bất quá cũng hung hiểm dị thường. Ngay cả đại tu sĩ, cũng nghe phong phanh mà động. Muốn gia nhập vào trong đại quân tâm bảo này, dựa vào thực lực chúng ta, cũng bất quá chỉ là một món khai vị. Tùy tiện gặp phải một nhóm địch nhân, cũng có khả năng toàn quân phục diệt." Lục Tiểu Thiên không hề che giấu với những người có mặt ở đây.
"Cơ hội và nguy hiểm luôn cùng tồn tại. Đi theo Lục huynh đệ ngươi, lần nào mà không phải là nhảy múa trên lưỡi đao, cũng không phải chưa từng đối đầu với cường giả cấp bậc đại tu sĩ. Nếu như Lục huynh đệ ngươi đã không lùi bước, cứ trực tiếp nói mấy người chúng ta nên làm thế nào là được." Ngưu Côn xoa xoa tay hưng phấn nói.
"Nhớ kỹ không được tự tiện hành động là được. Hiện giờ ta và Hạng Nhất Hàng liên thủ, có thể ứng phó với uy hiếp của đại tu sĩ bình thường. Ta và Hạng Nhất Hàng ở ngoài sáng, mấy người các ngươi ở trong tối. Chúng ta tách ra hành động, lại không nên cách nhau quá xa, để tiện cho việc tùy thời phối hợp tác chiến. Ngoài ra việc tìm kiếm Tiên Tần Di Tàng là một quá trình lâu dài, không có khả năng một lần là xong. Trong thời gian này, mấy vị dốc hết khả năng đề cao thực lực." Lục Tiểu Thiên nói.
"Ta sắp đến Nguyên Anh trung kỳ rồi, chỉ bất quá so với Lục huynh thì vẫn còn kém xa." Kiều Lam nói."
"Con mẹ nó, ta cũng sắp đến thập nhất giai rồi. Nhưng so với Lục huynh đệ ngươi, phỏng chừng cũng vẫn còn một đoạn chênh lệch." Ngưu Côn võ võ đầu nói.
"Ta thì vẫn còn quá sớm." La Tiềm lắc đầu nói.
Vu Nhã lại chỉ có thể cười khổ. Trong số những người ở đây, chiến lực của nàng là thấp nhất.
"Có thể đột phá đã là chuyện tốt rồi, mỗi người tự mình nỗ lực thôi." Lục Tiểu Thiên gật đầu nói.
Đối với việc Kiều Lam và Ngưu Côn sắp tấn giai, hắn cũng không hề cảm thấy kỳ quái. Vốn khi lần đầu tiên gặp mặt hai người này, một người đã kết anh nhiều năm, một người sớm đã là thập giai yêu thú. Những năm nay lại trải qua nhiều ma luyện như vậy, dưới tình huống có linh vật sung túc cung ứng, đột phá cảnh giới vốn có cũng chỉ là việc thuận lý thành chương. Vì thế, thực lực cả cả đội ngũ lại được tăng cường không ít.