Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 156 - Chương 156: Hủ Thi* Sư Ngạc Yêu

Chương 156: Hủ Thi* Sư Ngạc Yêu Chương 156: Hủ Thi* Sư Ngạc Yêu

*Hủ thi: xác thối.

Theo việc áp lực gia tăng, Viên Hạo thì còn tốt, Liệt Dương Kiếm vô cùng sắc bén, gọn gàng dứt khoát không ngừng giết chết yêu thú lao tới.

Ngân sắc tiểu rìu của Tô Thanh lại không sắc bén bằng Liệt Dương Kiếm, nàng không thể không tế ra thêm một cây ngân sắc tiểu kiếm, để ứng phó Khuyển Xỉ Ngư càng ngày càng nhiều. Bất quá so với Tô Thanh, tình huống của Ngô Nghiên còn tệ hơn một chút, cây trường thương đó thì cũng thôi đi, miễn cưỡng vẫn có thể sử dụng. Bất quá xích sắc tiểu hoàn mà nàng hay sử dụng, dưới tình huống như vậy, không như là pháp khí đao kiếm dễ dàng kích sát Khuyển Xỉ Ngư. Yêu thú trong đầm lầy tới rất là nhanh, lại có sinh mệnh lực cực phồn thịnh. Nếu như không thể một kích tất sát, cho dù có đánh trọng thương nó, không cẩn thận cũng cực kỳ dễ dàng bị nó cắn ngược lại.

"Ục!" Một con cự oa trên thân còn đầy bùn lầy bắn ra cái lưỡi như lợi tiễn về phía chân Ngô Nghiên. Ngô Nghiên kinh hãi, vội vàng khống chế xích sắc tiểu hoàn đánh về phía cự oa đó. Bất quá cự oa tuy bị giết chết, nhưng cái lưỡi dài của nó vẫn quấn lấy chân Ngô Nghiên. Mấy con tam giai Khuyển Xỉ Ngư lại đồng thời nhảy ra từ trong đầm lầy lao về phía nàng. Ngô Nghiên trong lúc vội vàng giết chết được hai con, sau đó nhảy lên muốn tránh khỏi hai con khác, nhưng bị cái lưỡi dài quấn lấy kéo theo cái xác nặng mấy trăm cân của cự oa, chỉ có thể nhảy ra xa mấy thước. Mắt thấy cần phải rơi xuống một bụi cỏ khác để mượn lực, nhưng bị cái xác cự oa nặng mấy trăm cân kéo lấy. Ở trong không trung căn bản không thể nào mượn lực, đồng thời lại phải ứng phó hai con Khuyển Xỉ Ngư còn lại, dù thi triển Ngự Phong Thuật cũng không thể mang đi cự oa mấy trăm cân dưới chân được.

Dưới chân là bùn lầy đục ngầu, một khi rơi xuống dưới làn sóng yêu thú đang chen chúc chạy tới, muốn thoát thân khả năng là cực kỳ bé nhỏ. Ngô Nghiên sắc mặt tái nhợt, không nghĩ tới chỉ một thoáng không cẩn thận, lại rơi vào hiểm cảnh như vậy.

Tô Thanh thất kinh, nàng cũng phải đồng thời ứng phó bốn con Khuyển Xỉ Ngư, còn có hai con hắc sắc tri chu to bằng cái chậu rửa mặt đang tập kích, nhất thời không thể nào ra tay cứu viện. Liếc nhìn qua chỗ Lục Tiểu Thiên, tình huống cũng không khá hơn bao nhiêu. Viên Hạo giết trước mở đường, cách Ngô Nghiên còn một đoạn khoảng cách, chưa chắc đã kịp viện trợ. Càng huống chi trải qua tranh chấp vừa rồi, sợ rằng Viên Hạo cũng không chắc chắn sẽ tận lực cứu giúp.

"Đừng lo lắng, sau khi rơi xuống lập tức đứng dậy." Lục Tiểu Thiên khẽ quát.

Ngô Nghiên không hiểu ý tứ của Lục Tiểu Thiên. Phía dưới là đầm lầy, nàng ngược lại là muốn mượn lực, nhưng đặt chân vào đâu? Mắt thấy phải rơi xuống dưới, khí lạnh đột nhiên lại thổi qua dưới chân, sưu một tiếng.

"Đây, đây là Băng Đống và Phong Nhận thuật!" Lúc chân Ngô Nghiên tiếp xúc với đầm lầy, dưới chân đột nhiên trở nên cứng cáp, mà cái lưỡi dài của cự oa cũng bị một đạo phong nhận cắt đứt. Ngô Nghiên trong tuyệt địa phùng sinh nhất thời vui mừng, ra sức đánh giết hai con Khuyển Xỉ Ngư còn lại, cảm kích không thôi nhìn về phía Lục Tiểu Thiên.

Lúc này Viên Hạo đánh giết ở hàng đầu cũng có lúc chú ý tới ba người Lục Tiểu Thiên. Đối với việc Tô Thanh sử dụng hai kiện pháp khí mới, trong lòng Viên Hạo ngờ vực không thôi. Ngoài ra đối với việc Lục Tiểu Thiên sử dụng hai kiện pháp khí bất đồng giết sát yêu thú ra, vẫn còn có dư lực thi triển hai đạo pháp thuật tinh thuần như vậy. Viên Hạo càng giật mình không thôi, đổi lại là y, chỉ sợ cũng làm không được.

Xem ra quá trình tu luyện Liệt Thần Bí Thuật tuy rằng thống khổ không chịu nổi, nhưng sau khi trải qua ma luyện, thu hoạch đạt được cũng rất là to lớn. Nếu như là trước đó, khi hắn đồng thời thao túng hai kiện pháp khí, nhiều nhất cũng chỉ có thể thả ra thêm linh thú. Những việc khác đều không làm được. Nhưng hiện tại vẫn còn dư lực, còn có thể thi triển pháp thuật tuỳ tâm sở dục. Nếu như không phải không muốn bạo lộ thực lực, Lục Tiểu Thiên hiện tại đã có thể đồng thời thao túng ba kiện pháp khí rồi. Chủ nguyên thần khống chế hai kiện, phó nguyên thần khống chế một kiện. Tuy rằng tu vi không hề tăng trưởng, nhưng thực lực so với trước khi tu luyện Liệt Thần Bí Thuật, khách quan mà nói, đã đột nhiên tăng mạnh rồi.

Trong ba người, chỉ có Tô Thanh đối với biểu hiện kinh người của Lục Tiểu Thiên đã nhìn quen thấy quen rồi. Nàng sớm đã kiến thức qua tạo nghệ kinh người của Lục Tiểu Thiên ở phương diện sơ giai pháp thuật.

Trong đầm lầy, lần lượt xuất hiện các con tri chu lớn nhỏ bất đồng, mười mấy con Khuyển Xỉ Ngư, Nê Ngạc sát khí bức người, con yêu mãng dài một hai trượng. Bốn người một đường giết thẳng vào, tuy rằng không ai bị thương. Bất quá trung phẩm linh thạch trên người lại tiêu hao vô cùng nhanh. Tới cuối cùng, tuy rằng Liệt Dương Kiếm của Viên Hạo vô cùng sắc bén nhưng y cũng không thể không đồng thời tế ra hai kiện pháp khí. Trong mấy người này, tốc độ giết yêu thú nhanh nhất tự nhiên là Viên Hạo, pháp khí bình thường khác căn bản không thể nào so với sự sắc bén của Liệt Dương Kiếm.

Bất quá lúc này Viên Hạo cũng đã buông bỏ sự kiêu ngạo của mình. Ba người Lục Tiểu Thiên tuy rằng biểu hiện ra thực lực không có ai bằng y. Bất quá Lục Tiểu Thiên ngoại trừ đánh giết yêu thú, còn không ngừng phóng thích ra pháp thuật hỗ trợ hai nàng Tô Thanh và Ngô Nghiên.

Tuy rằng chỉ là Băng Đống Thuật cực kỳ đơn giản, nhưng đang đồng thời khống chế hai kiện pháp khí, lại có thể thi triển pháp lực tinh thuần trong phạm vị cực nhỏ như vậy là chuyện kinh khủng cỡ nào. Sự giúp đỡ này lại có ích hơn nhiều so với việc trực tiếp xuất thủ giúp Tô Thanh và Ngô Nghiên các nàng kích sát yêu thú. Dù sao ở trong khu đầm lầy này, sợ nhất là bị rơi vào trong đó. Có lúc dù là đặt chân lên đống cỏ xanh, nhưng lúc nào cũng lo lắng thảm cỏ dưới chân không đủ chịu lực. Có lúc lại vì né tránh vây công của lượng lớn yêu thú, không thể không đổi một chỗ đặt chân khác. Trong đầm lầy vốn có rất nhiều chỗ không thể đặt chân, nhưng nhờ có pháp thuật của Lục Tiểu Thiên hiệp trợ, biến rất nhiều chỗ không thể thành có thể, để các nàng bất luận là công kích hay là rút lui cũng có rất nhiều hướng để chọn lựa.

Thậm chí có vài lần, bởi vì chiến đấu hỗn loạn, Tô Thanh, Ngô Nghiên hai nàng mất đi chỗ đặt chân, suýt tí nữa rơi vào trong đầm lầy, cũng không kịp cầu cứu Lục Tiểu Thiên. Nhưng pháp thuật của Lục Tiểu Thiên cứ luôn giống như là thần luôn kịp thời trợ giúp một chỗ đặt chân cho các nàng, khiến cho hai nàng cảm giác giống như Lục Tiểu Thiên lúc nào cũng luôn quan sát tình hình chiến đấu của hai người vậy. Tuy rằng các nàng cũng không biết Lục Tiểu Thiên làm sao có thể làm được, bất quá trong lòng lại có cảm giác an tâm mà trước nay chưa từng có. Không còn nỗi lo không chỗ đặt chân, thực lực của Tô Thanh và Ngô Nghiên càng có thể thi triển tuỳ tâm sở dục. Tốc độ đánh giết yêu thú của ba người tự nhiên là nhanh hơn Viên Hạo không ít. Dưới sự phối hợp ăn ý, khiến bọn họ trong thời gian ngắn vượt qua cả Viên Hạo.

"Nhìn thấy không, đây mới là thực lực của Lục sư huynh chúng ta, Linh Tiêu Cung chúng ta chiếm nhiều hơn một phần cũng là lẽ đương nhiên." Nhìn thấy ba người Lục Tiểu Thiên một đường chém giết, khí thế như hồng, sáu kiện pháp khí đan xen công kích. Lượng lớn yêu thú lao đến đều bị chém giết rơi rụng. Chúc Ngộ Xuân còn có một tu sĩ trể tuổi tên Chu Hiển đứng bên cạnh xem tới thần tình kích động, mặt mày hớn hở khoe khoang về phía đệ tử Cổ Kiếm Tông đang đứng bên cạnh.

"Bàn về đơn đả độc đấu, không ai là đối thủ của Viên sư huynh chúng ta, bất quá ỷ vào nhiều người mà thôi." Một nữ đệ tử Cổ Kiếm Tông không phục hừ một tiếng phản bác.

Ngắn ngủi cự ly mấy trăm trượng, nếu là ở trên mặt đất, cho dù là người bình thường cũng chỉ trong chốc lát là đi xong. Bất quá dọc đường đi liên tục có các loại yêu thú xông tới, đã có không dưới mấy trăm con rồi. Nếu không phải mấy người Viên Hạo gần như đã đạt tới Luyện Khí kỳ đỉnh phong, đổi lại là sáu bảy tên đệ tử tinh anh bình thường khác, e rằng cũng không đi được một nửa, liền sẽ thất bại tan tác quay về rồi. Dù cho bốn người này vô cùng lợi hại, cự ly mấy trăm trượng cũng phải đi hết hơn hai canh giớ.

"Hống!" Khi Viên Hạo và Tô Thanh hai người đồng thời vọt tới đống loạn thạch có một mảng nhỏ Tử La Tham, một khô lâu yêu thú hình thể gần hai trượng giống như một tảng đá lớn. Đầu sư, thân ngạc, còn có hai chân trước to lớn, vô cùng dữ tợn. Một cỗ khí thế hung hãn giống như là gió lốc từ trên thân con yêu thú này phát tán ra. Phụ cận mười mấy con tri chu lớn nhỏ bất nhất, còn có các loại yêu thú đang cắn xé tranh giành xác của những con Khuyển Xỉ Ngư và Nê Ngạc đều giống như nai con hoảng sợ hốt hoảng bỏ chạy tứ tán.

"Hủ Thi Sư Ngạc Yêu!" Viên Hạo kêu lên thất thanh.

Lục Tiểu Thiên cũng kinh hãi, bất quá rất nhanh lại thở phào nhẹ nhõm. Sư Ngạc Yêu là loại yêu thú hình thể to lớn, khi trưởng thành chính là lục giai yêu thú cực kỳ lợi hại tương đương với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. Bất quá nhìn hình thể của con Hủ Thi Sư Ngạc Yêu trước mắt này có lẽ còn trong giai đoạn ấu niên. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, không ngờ lại vẫn lạc ở chỗ này. Hơn nữa còn trở thành một con Hủ Thi yêu mất đi linh thức. Xem ra vẫn còn có cơ hội, cũng may con Hủ Thi Sư Ngạc Yêu này vẫn còn chưa trưởng thành, nếu không bốn người bọn họ sẽ toàn bộ bỏ mạng nơi này, không hề có chút cơ hội nào. Trách không được xung quanh nhiều yêu thú như vậy, hai mươi mấy cây Tử La Tham này cũng có thể sinh trưởng tới mấy trăm năm, thì ra là có con Hủ Thi Sư Ngạc Yêu này thủ hộ nơi này.

"Con Hủ Thi Sư Ngạc Yêu này vẫn chưa trưởng thành, vẫn còn có thể đánh một trận. Ngô Nghiên, chốc nữa muội phụ trách hái Tử La Tham, sau đó cùng Tô Thanh mở đường, chuẩn bị rút về. Viên huynh, ta và huynh chặn hậu, ngăn chặn con Hủ Thi Sư Ngạc Yêu này, thế nào? Lục Tiểu Thiên trực tiếp nuốt vào một giọt Hàn Tuỷ Lộ, thu hồi lại loan đao, trực tiếp lấy ra pháp khí kim đao đoạt được từ trong tay Độc Cô Hàn.

Pháp khí kim đao vừa ra, một cỗ khí phong duệ chấn động xông lên tận trời. Liệt Dương Kiếm là một cỗ hoả diễm rực cháy có thể thiêu rụi và hoà tan mọi thứ, còn kim đao cho người ta một loại cảm giác sắc bén phi thường, so sánh với Liệt Dương Kiếm, mỗi món đều có sở trường riêng.

Thật là một tên gia hoả keo kiệt, cuối cùng cũng nỡ lấy ra một chút bản lĩnh thật sự rồi. Tô Thanh thầm lẩm bẩm một câu.

"Đây, đây là Liệt Địa Đao của Độc Cô Hàn, Liệt Địa Đao sao lại ở trong tay ngươi?" Viên Hạo thất thanh kêu lên. Ở trong tuyệt địa, y nhìn thấy qua Độc Cô Hàn xuất thủ, đối với địch thủ ngang hàng mình, còn có binh khí của Độc Cô Hàn, y sao có thể không rõ chứ. Cỗ khí thế sắc bén khiến tâm thân người khác run rẩy đó, y tuyệt sẽ không nhớ lầm.

"Giết ra ngoài còn toàn mạng thì mới nói đi, Tử La Tham, ta muốn nhiều thêm hai cây!"

Lục Tiểu Thiên vẻ mặt khó chịu lạnh giọng nói, Liệt Địa Đao cũng là một cái tên không tồi. Vốn hắn cũng không định sử dụng thanh Liệt Địa Đao này, chỉ là Hủ Thi Sư Ngạc Yêu trước mắt tuy rằng vẫn chưa trưởng thành. Nhưng thực lực cũng không thể xem thường, giữa lằn ranh tam giai và tứ giai yêu thú. Ở trước mặt loại yêu thú này, đặc biệt còn chiến đấu ở nơi địa hình cực kỳ bất lợi như hiện tại, nếu còn bảo lưu thực lực chẳng khác nào là coi rẻ tính mạng bản thân.

"Ha ha, tốt, thế thì để chúng ta liên thủ chiến đấu với con Hủ Thi Sư Ngạc Yêu này!" Viên Hạo cười lớn đáp ứng, trong lòng hào khí dâng trào. Bên ngoài Liệt Dương Kiếm bốc lên một đoàn hoả diễm, lượn quanh Hủ Thi Sư Ngạc Yêu một vòng, sau đó chém thẳng lên đầu nó.

Đối với việc Lục Tiểu Thiên muốn lấy thêm hai cây Tử La Tham, trong lòng Viên Hạo ngược lại cũng không để ý quá nhiều. Dù sao trước đó y chỉ coi Lục Tiểu Thiên là loại tu sĩ đẳng cấp như Tô Thanh và Ngô Nghiên mà thôi, so với y dù sao cũng vẫn còn kém một chút. Nhưng hiện tại đối phương biểu hiện ra thực lực đã không hề thua kém gì y, thực lực của Linh Tiêu Cung ở nơi này đã hoàn toàn chấn áp Cổ Kiếm Tông một phương. Chỉ là trong lòng Viên Hạo có chút kỳ quái chính là Linh Tiêu Cung khi nào lại có một tu sĩ Luyện Khí kỳ trẻ tuổi lợi hại như vậy, mà y lại hoàn toàn không có chút tin tức nào.

Lục Tiểu Thiên lại khống chế kim đao từ dưới chém lên, muốn trực tiếp xuyên thủng phần bụng của Hủ Thi Sư Ngạc Yêu, cho nó một kích trí mạng. Ngoài ra tiểu hắc kiếm và một cây lục sắc Tam Tiêm Đao* của Viên Hạo phân biệt chém lên trên hai cái chân trước.

*Tam Tiêm Đao: Vũ khí của Dương Tiễn/ Nhị Lang Thần chính là Tam Tiêm Đao.

Bốn kiện pháp khí công kích từ các phương hướng bất đồng. Viên Hạo, Lục Tiểu Thiên hai người đều vô cùng nghiêm túc.

Keng! Nhưng ngoài ý liệu, Hủ Thi Sư Ngạc Yêu hình thể tuy lớn, nhưng lại vô cùng linh hoạt. Hai cái chân trước giống như là ảo ảnh, vừa giơ lên đã bắt được cả hắc sắc tiểu kiếm và Tam Tiêm Đao.

Hai món pháp khí hắc kiếm và Tam Tiêm Đao tuy rằng cắt lên trên da thịt của Hủ Thi Sư Ngạc Yêu, nhưng nó tựa hồ như không cảm nhận được đau đớn, chính vì thế mà cuộc chiến này lại trở nên đáng sợ dị thường.

Trong lòng Lục Tiểu Thiên thầm than, Sư Ngạc Yêu đã đủ đáng sợ rồi. Không ngờ khi nó biến thành loại hủ thi này, vẫn còn lợi hại như vậy. Cơ thể lại cường hãn tới mức này, cho dù con Huyết Ảnh Yêu Tích khổng lồ trong tuyệt địa cũng kém hơn nó một chút, tay không ngạnh kháng cả pháp khí.

Cái đuôi thô to mạnh mẽ của Hủ Thi Sư Ngạc Yêu quét ngang về phía hai tên địch nhân xông vào lãnh địa của nó. Trong đầm lầy giống như dấy lên một tràng phong bạo khổng lồ, cuốn hết những vũng nước đục tanh hôi bay đầy trời.

Vẻ mặt Viên Hạo cũng vô cùng kinh hãi, bất quá kinh nghiệm chiến đấu của y và Lục Tiểu Thiên vô cùng phong phú, bậc người nhảy ra khỏi chỗ cũ.

"Băng Đống Thuật!"

Nước đầm lầy phô thiên cái địa, sáu bảy khối lần lượt bị đông cứng thành khối băng.

"Đa tạ!" Viên Hạo hét lớn, đồng thời trong lòng cũng kiêng kỵ Lục Tiểu Thiên nhiều hơn. Dưới tình hình nguy cấp như vậy, vẫn còn có thể thi triển pháp thuật. Người trước mặt này quả thật là thâm bất khả trắc. Hai người Lục Tiểu Thiên và Viên Hạo cùng nhau nhảy lên, đạp chân lên những khối băng trên không trung để tránh khỏi một cú quét đuôi hung mãnh của Hủ Thi Cự Ngạc Yêu.

Đồng thời Liệt Dương Kiếm và Liệt Địa Đao cũng chém ra một vòng tròn, trực tiếp chém thẳng lên hai cái chân trước của nó. Uy lực của hai kiện vũ khí này không phải là pháp khí bình thường có thể so sánh được. Xoẹt mộ tiếng, liền cắt ra hai vết thương sâu tới tận xương, mắt thấy sắp tiếp tục chém xuống. Nhưng hai chân trước của Hủ Thi Sư Ngạc Yêu lắc một cái, hắc kiếm và Tam Tiêm Đao giống như là thiểm điện bắn về phía hai người Lục Tiểu Thiên.

Khí lực của con súc sinh này thật là mạnh tới không hợp lẽ thường. Vẻ mặt Lục Tiểu Thiên kinh sợ. Tiểu hắc kiếm hắn đã luyện hoá mấy tháng rồi, tu sĩ bình thường trước khi chưa tế luyện lại, căn bản không thể nào vận dụng. Hủ Thi Sư Ngạc Yêu tự nhiên là không biết tế luyện, hoàn toàn chỉ sử dụng man lực. Đương nhiên, trước khi chưa huỷ đi thần thức của hai người bọn họ trên pháp khí, muốn khống chế hai kiện pháp khí là chuyện không thực tế chút nào. Tiểu hắc kiếm và Tam Tiêm Đao chỉ ở trên không trung đảo một vòng rồi lại lần nữa đánh về phía lưng Hủ Thi Sư Ngạc Yêu.

Hủ Thi Sư Ngạc Yêu muốn giống như trước đó bắt lấy Liệt Địa Đao và Liệt Dương Kiếm. Bất quá vừa đụng tay vào, lợi trảo của nó suýt tí đã bị huỷ đi hơn nửa, nó vội vàng đánh văng hai kiện pháp khí này khỏi tay.

Hủ Thi Sư Ngạc Yêu sau khi chịu một chút thua thiệt liền há to miệng phun ra hai đoàn thi hoả lục sắc. Thi hoả giống như là giòi trong xương phân biệt đuổi theo Lục Tiểu Thiên và Viên Hạo.
Bình Luận (0)
Comment