Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1561 - Chương 1561: Không Hề Hối Tiếc

Chương 1561: Không hề hối tiếc Chương 1561: Không hề hối tiếcChương 1561: Không hề hối tiếc

Chương 1561: Không he hối tiếc

Tiết Như Hải không muốn dây dưa thêm nữa, bởi vì giá cả của cuộc đấu giá hiện tại đã lên đến mức cao ngất ngưởng. Chẳng mấy chốc, quyển Âm Phong Bảo Điển này đã được Lục Tiểu Thiên thu vào trong kết giới.

Bất quá rất nhanh, trong những vật phẩm đấu giá xuất hiện tiếp theo sau đó. Lục Tiểu Thiên lại thu hoạch được Thích Huyết Phu Linh thảo có thể giải quyết vấn đề Huyết Thệ Phù cùng với một gốc Bỉ Ngạn Hoa hoàn chỉnh, cùng với hai bình Lôi Nguyên.

Tuy phẩm chất không thể so sánh với loại Lôi Nguyên hiếm có mà hắn từng thu được khi vượt qua lôi kiếp thập giai Thể Tu ngày trước, nhưng số lượng lại không hề ít, dùng để luyện chế thêm một ít Lôi Nguyên Bạo Châu cũng vẫn không tôi.

Số linh thạch có được từ việc bán đi những bảo vật mà hắn có được từ trong túi trữ vật của Nguyên Tĩnh trước đây cũng đã tiêu hao sạch sẽ, bản thân Lục Tiểu Thiên còn phải bỏ ra thêm không ít linh vật trân quý.

Các tu sĩ khác cũng coi như đã chứng kiến được sự hung tàn của căn phòng số năm. Trước khi quả Bàn Đào xuất hiện, Lục Tiểu Thiên đã lui ra khỏi địa cung, không có hứng thú chứng kiến màn tranh gia điên cuồng của các tu sĩ Nguyên Anh kỳ này chỉ vì mấy trăm năm thọ nguyên.

"Vô Danh cổ mộ?” Trở về từ chỗ Vô Tâm thượng nhân, khóe miệng Lục Tiểu Thiên không khỏi nhếch lên. Hắn mong ngóng khi mang Âm Phong Bảo Điển đến Vô Tâm Cốc, nhưng cuối cùng chỉ nhận được một cái đáp án mơ hồ như vậy. Bất quá cổ mộ gọi là gì cũng không quan trọng, chỉ cần biết vị trí đại khái là được.

"Tạm thời cũng không vội, việc luyện thi cấp Nguyên Anh kỳ cũng không phải nhất thời nửa khắc luyện chế ra được. Dù sao ta cũng đã chào hỏi qua với chỗ Vô Tâm thượng nhân rồi."

Nếu như luyện thi do Hàn Lâm luyện chế ra quá tâm thường thì cũng không cần thiết phải lưu lại tên quỷ tu này làm chi nữa. Trong mắt Lục Tiểu Thiên lóe lên hàn quang nói.

Đúng rồi, không ngờ lại quên một việc.

Trở về tiểu viện của Vu Nhã, Lục Tiểu Thiên một lần nữa rót đầy Liệt Hầu Tuu vào trong những hốc cây Hỏa Tê Mộc trong kết giới, sau đó tiếp tục luyện chế một lượng lớn Lôi Nguyên Bạo Châu. Cứ như vậy một mực bận rộn suốt mười mấy ngày, Lục Tiểu Thiên mới thu hồi những viên Lôi Nguyên Bạo Châu cuối cùng trong tay.

"Tiền bối, chuyến đi này ta đến Tiêu gia tìm kiếm Trấn Hà Thạch Bi, hung hiểm khó lường. Vào thời khắc mấu chốt, mong tiền bối có thể thay ta xem qua. Bằng không nếu vãn bối rơi vào trong tay Tiêu gia, cũng không có lợi gì cho tiền bối."

Bởi vì sự kiêng kị đối với Tiêu gia, trước khi đi, Lục Tiểu Thiên dùng thần thức liên lạc với Long Sư. Bỏ qua một lão quái cấp Hóa Thần kỳ không dùng đến, không khỏi quá đáng tiếc đi. Cho dù lão ta không thực lực tham dự vào trận tranh đấu này, nhưng với tư cách là cường giả Hóa Thần kỳ, tự nhiên sẽ có nhãn quang và kiến giải độc đáo. Cho dù chỉ thỉnh thoảng đưa ra một chút kiến nghị cho hắn, cũng đã tiết kiệm được kha khá phiền phức rồi, thậm chí có thể là sự khác biệt giữa sống và chết.

"Chuyện này đơn giản, chỉ cần ngươi nới lỏng hạn chế đối với thần thức của ta trên tấm cổ kính này là được. Chỉ cần ta có thể dò xét bên ngoài, nếu gặp nguy hiểm, ta có thể cảnh báo trước cho ngươi." Long Sư đồng ý nói. Lúc ra ngoài, vừa vặn gặp Vu Nhã. Lúc này Vu Nhã đang di đi lại lại trước chỗ Lục Tiểu Thiên bế quan.

"Nhìn bộ dạng của ngươi, có vẻ như có tâm sự." Lục Tiểu Thiên dừng bước nói.

"Đúng là có chuyện. Nhìn bộ dạng của chủ nhân, có vẻ như những ngày sau này sẽ không được yên ổn. Nếu đi đến những nơi nguy hiểm khác, có thể mang theo nô tỳ không?" Vu Nhã do dự hồi lâu, mới lấy hết dũng khí nói.

"Thực lực của ngươi quá yếu, nơi ta sắp đi quá nguy hiểm, mang theo ngươi, ta không chắc có thể bảo toàn được cho ngươi." Lục Tiểu Thiên cau mày nói.

"Nếu không nhân cơ hội có được một vị chủ nhân tốt để ra ngoài xông pha, nô tỳ chỉ có thể có một kết cục yên lành, chết già tại Hạng Đô. Loại ngày tháng có thể nhìn thấy được tương lai như vậy quả thực nhàm chán, cho dù thực lực nô tỳ không đủ, vẫn lạc ở bên ngoài, cũng không hề hối tiếc." Ngữ khí Vu Nhã kiên định nói.

"Thôi được rồi, con đường là do chính ngươi chọn, vậy tùy ngươi. Trong này có một cây Bích Trầm Mộc vạn năm, lấy đi để chế tạo một bộ giáp hộ thân hẳn là còn kịp. Sắp xếp ổn thỏa việc của phu phụ Hạ Cát, sau đó đi tìm La Tiêm và những người khác, cùng họ hành động là được."

Lục Tiểu Thiên hơi do dự, nhưng thấy thái độ Vu Nhã kiên quyết, cũng không khuyên can nữa. Đúng như lời Vu Nhã nói, cuộc sống có thể nhìn thấy được kết thúc không phải là điêu mà nàng mong muốn. Đổi lại là bản thân mình cũng y vậy. Biết rõ con đường phía trước nguy hiểm, nhưng chỉ có một tia khả năng hướng lên, rốt cuộc cũng phải thử xông pha một lần. Con đường tu tiên, nghịch thiên tranh mệnh, há có thể dễ dàng như vậy? Khuyên cũng đã khuyên can rồi, chuyện sau này sẽ ra sao, ai có thể quản được nhiều như vậy.

"Đa tạ chủ nhân!" Gương mặt Vu Nhã lập tức cười tươi như hoa. Cảm giác thấp thỏm lo lắng khi chờ đợi tan biến, thay vào đó là niềm vui sướng bất ngờ trào dâng trong lòng. Niềm vui ấy lấp đầy tâm trí, khiến cả người Vu Nhã như bừng sáng lên. Chủ nhân không chỉ đáp ứng, mà còn cho nàng một cây Bích Trâm Mộc vạn năm vô cùng quý hiếm để chế tạo áo giáp.

"Đây là ngươi xứng đáng được hưởng.' Lục Tiểu Thiên ném cho Vu Nhã một cái túi trữ vật, sau đó xoay người rời đi. Trong khoảng thời gian này, cũng không phải là không có chuyện gì xảy ra, mà còn là chuyện có lợi cho Lục Tiểu Thiên. Kiều Lam đã thuận lợi đột phá đến Nguyên Anh trung kỳ, Bát Túc Ma Ngưu Thú Ngưu Côn cũng chỉ còn cách thập nhất giai một bước chân. Hai người thực lực tăng mạnh, sự trợ giúp mà Lục Tiểu Thiên có thể nhận được tự nhiên cũng tăng lên không ít. Vu Nhã cùng với vài người kia, cho dù thực lực yếu hơn một chút, nhưng chỉ cần cẩn thận một chút, cũng không phải là không có khả năng tự bảo vệ mình.
Bình Luận (0)
Comment