Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1601 - Chương 1601: Chiêm Vân Lượng Đoạt Xá

Chương 1601: Chiêm Vân Lượng đoạt xá Chương 1601: Chiêm Vân Lượng đoạt xáChương 1601: Chiêm Vân Lượng đoạt xá

Chương 1601: Chiêm Vân Lượng đoạt xá

"Biết quá nhiều chuyện cũng không tốt cho ngươi." Lục Tiểu Thiên đưa một tia thần niệm xâm nhập vào trong đầu lão giả, khuấy đảo một phen. Sau này, dù lão giả có tỉnh lại cũng chỉ là một kẻ ngốc nghếch.

"Viên bảo châu này trả cho ngươi." Lục Tiểu Thiên vung tay lên, hạt châu màu trắng bay về phía Thiệu Minh Thúy. Ngay sau viên bảo châu đó, lại là một cái túi trữ vật.

"Bên trong có một số đồ vật hữu dụng với ngươi."

Thiệu Minh Thúy không ngờ rằng đối phương không chỉ không lấy bảo châu của mình, mà còn tặng cho bản thân một cái túi trữ vật. Nàng dùng thần thức quét sơ qua bên trong, lập tức vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, khó tin đến không thể kiềm chế được mà cúi đầu bái tạ Lục Tiểu Thiên.

"Đa tạ tiền bối ban thưởng hậu hĩnh, dám hỏi xưng hô của tiền bối như thế nào, van bối sẽ luôn ghi nhớ ân đức của tiền bối."

"Không cần đâu, tu tiên chi lộ gian hiểm, hy vọng ngươi có thể đi được càng xa hơn mẫu thân ngươi." Giọng nói phiêu miễu vang vọng từ xa truyền đến như có như không. Khi Thiệu Minh Thúy nhìn kỹ lại, chỉ thấy đối phương đưa tay chộp lấy tên thanh niên họ Tiêu, rồi biến mất không dấu vết.

Bờ môi Thiệu Minh Thúy run ray vài lần, nhìn lướt lão giả đang mềm nhữn dưới đất. Nếu như vị tiền bối này đã không lấy mạng lão ta, thì bản thân động thủ giết lão, e rằng là không thích hợp.

Thiệu Minh Thúy lại mở túi trữ vật ra nhìn vào bên trong, trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm giác tuyệt địa phùng sinh. Những linh vật trong này, đã đủ cho nàng tu luyện tới Kim Đan kỳ.

Thiệu Minh Thúy không khỏi có vài phần hiếu kì. Nàng từ nhỏ đã lớn lên cùng với mẫu thân. Những vì bằng hữu và quan hệ không tệ với mẫu thân, nàng đều có thể nhận ra, nhưng lại chưa từng nghe nói đến có một nhân vật như vị tiền bối vừa rồi. Tuy nhiên nhìn từ hành động của đối phương mà nói, cũng không ha mất đi phong phạm của bậc trưởng giả.

Thiệu Minh Thúy lấy lại tinh thân, cũng nhanh chóng biến mất trong bụi cỏ rậm rạp đằng xa.

So với sự may mắn đại nạn không chết của Thiệu Minh Thúy, lúc này tên thanh niên họ Tiêu bị Lục Tiểu Thiên túm lấy như bắt một con gà đang vô cùng lo lắng. Nhìn hành vi của đối phương, hiển nhiên là không có ý định buông tha cho mình, nhưng lại không ý định giết bản thân. Nếu không thì cũng không cần phải rắc rối như vậy. Chỉ là lúc này y đã bị đối phương dùng pháp lực phong ấn, ngay cả việc mở miệng cũng gian nan, chỉ có thể suy nghĩ hoang mang lo sợ trong lòng.

Lục Tiểu Thiên một đường bay nhanh. Hắn bắt lấy tên thanh niên họ Tiêu này, tự nhiên là không có ý đồ tốt gì, chỉ đơn giản là muốn thực hiện lời hứa với Chiêm Vân Lượng mà thôi.

Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, ánh trăng sáng rỡ chiếu lấp lánh xuống những tán cây Bạch Dương, khẽ rung động theo làn gió nhẹ. Trong khu rừng Bạch Dương, rì rào tiếng lá, Lục Tiểu Thiên đứng khoanh tay, còn thanh niên họ Tiêu đã ngất lim, bị Lục Tiểu Thiên tiện tay vứt bỏ trên mặt đất.

Thần thức Lục Tiểu Thiên khẽ động, một nguyên anh cao cỡ thước xuất hiện, chính là Chiêm Vân Lượng.

"Đây là lò đỉnh mà ngươi tìm cho ta?" Chiêm Vân Lượng liếc nhìn thanh niên họ Tiêu trước mặt.

"Tu sĩ Tiêu gia, theo lời tên này nói, đã được tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Tiêu gia âm thầm bồi dưỡng. Hỏa hệ linh căn, hơn tám mươi điểm, đã là khá tốt rồi, ngươi không thể muốn ta đi tìm cho ngươi một người hơn chín mươi điểm mới được chứ. Những nhân vật như vậy sớm đã được các đại gia tộc bảo vệ nghiêm mật, ta không có thời gian rảnh rỗi đi bắt cóc một người cho ngươi." Lục Tiểu Thiên khoanh tay đứng, nhàn nhã nói.

"Tám mươi mấy điểm Hỏa Linh Căn? Khá tốt rồi, Lục huynh quả là người giữ lời hứa. Tuy nhiên, để đề phòng trường hợp bất trắc xảy ra, trong quá trình đoạt xá, mong rằng Lục huynh có thể bảo hộ cho ta đôi chút." Chiêm Vân Lượng nghe được, trong mắt tràn đầy vui mừng, liền vội vàng gật đầu nói.

"Hỏa linh khí nơi đây rất là nông đậm, cũng thích hợp cho ngươi đoạt xá, tranh thủ đi." Lục Tiểu Thiên thúc giục nói.

Nếu không phải đã có lời hứa từ trước, hắn thật sự không muốn làm loại việc này. Trước kia khi bản thân còn chưa bước vào con đường tu luyện, hắn suýt bị tên sư phụ lão giả áo đen đoạt xá.

Lục Tiểu Thiên vô cùng chán ghét đạo này, từ đáy lòng có chút bài xích. Chỉ có điêu thanh niên họ Tiêu trước đây khi truy đuổi Thiệu Minh Thúy đã nói toàn lời ô uế, cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, bị tên Tiêm Vân Lượng này đoạt xá, cũng là đáng đời xui xẻo. Với loại người này, Lục Tiểu Thiên tự nhiên không có lòng trắc ẩn, chỉ là từ đáy lòng có chút bài xích đạo này mà thôi.

"Còn xin Lục huynh giúp ta gỡ bỏ cấm chế trên người y, chỉ có hoàn toàn thôn phệ thần thức, ta mới có thể khống chế bộ thân thể này tốt hơn." Chiêm Vân Lượng tràn đầy mong đợi nói.

Lúc này, Lục Tiểu Thiên tiện tay vung lên, một luồng linh quang phóng thẳng vào cơ thể của tên thanh niên họ Tiêu. Thanh niên họ Tiêu từ từ tỉnh dậy. Nhìn thấy Lục Tiểu Thiên và nguyên anh của Chiêm Vân Lương, đồng tử của y lập tức co lại. Trước đây, y đã bị bị thủ đoạn của đối phương chấn nhiếp, chỉ là nhìn từ tình hình trước mắt, tu vi của Lục Tiểu Thiên xa xa vượt qua dự đoán của y.

"Nguyên. . . nguyên anh lão tổ!" Thanh niên họ Tiêu sợ run cả người nói.

"Lục huynh, làm phiên huynh thay ta giam cầm kẻ này."

Chiêm Vân Lượng nhe răng cười một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nguyên anh tràn đầy vẻ quyết tâm.

"Các ngươi định làm gì?" Thanh niên họ Tiêu đột ngột nhận ra tứ chỉ của bản thân phảng phất như bị trói chặt bằng dây thừng, không thể cử động mảy may, không khỏi hoảng hốt thất sắc.
Bình Luận (0)
Comment