Chương 1608: Đầu là người quen
Chương 1608: Đầu là người quenChương 1608: Đầu là người quen
Chuong 1608: Deu la nguoi quen
"Từ biệt mấy chục năm, hai vị vậy mà không nhận ra ta rồi ư?" Thân hình lóe lên, Lục Tiểu Thiên xuất hiện cách chỗ công kích của hai đạo thông linh pháp khí hàng chục trượng, một tay nâng lấy Tiểu Hỏa Nha toàn thân đen nhánh, không một sợi lông nào, thong thả nhìn hai người Triệu Đức Tường và Mạnh Như Quân nói.
"Là ngươi!" Hai người Triệu Đức Tường và Mạnh Như Quân lúc này nhìn rõ dung mạo của Lục Tiểu Thiên, sắc mặt lập tức trở nên kinh hãi. Hai người đều không phải là kẻ yếu đuối, và sự việc xảy ra cách đây hàng chục năm, khi bọn họ đi lại bên bờ sinh tử, chuyện cũ vẫn còn rõ mồn một trước mắt, vẫn còn in đậm trong tâm trí, làm sao có thể quên được.
Năm xưa, Huyên Yểm quỷ vương một đường truy đuổi gắt gao một tên tu sĩ Kim Đan kỳ. Tên tiểu tử này trong lúc cùng đường mạt lộ, còn bị Vô Thương thành cự tuyệt ngoài cửa. Một nhóm mấy tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ bọn họ liên thủ muốn kiếm chút lợi ích từ trên thân tiểu tử này. Dù sao một tu sĩ Kim Đan kỳ có thể kinh động tới một tên Quỷ Vương không tiếc đại giới truy sát, trên người nhất định có bảo vật nào đó rất ghê gớm. Chỉ là sau đó, tên tiểu tử này lâm vào đường cùng, không ngờ lại chạy về phía Vô Thương Hồ. Hơn nữa còn từ truyền tống trận bên dưới đáy Vô Thương Hồ tiến vào một bí cảnh thần bí. Huyền Yểm quỷ vương và sáu bảy tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ bọn họ cũng lần lượt trước sau tiến vào.
Sau đó, bọn họ chứng kiến một màn đáng sợ nhất trong đời. Một thanh phi kiếm được bao bọc bởi quầng sáng trong suốt, quét ngang hết thảy, bao gồm cả Quỷ Vương hậu kỳ, còn có sáu bảy tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ bọn họ. Ngay cả Huyền Yểm quỷ vương cũng thân thụ trọng thương, mà những người bọn họ, càng không chịu nổi một kích của phi kiếm. Những nơi phi kiếm đó đi qua, không chết cũng bị thương nặng.
Cuối cùng mọi người vô cùng kinh hoảng trốn chạy ra khỏi vùng hiểm địa kia, còn tên tu sĩ tóc bạc Kim Đan kỳ ấy, vê sau cũng chưa từng xuất hiện lại lân nữa. Thoáng chốc đã mấy chục năm qua đi, một màn đáng sợ năm xưa cũng dần dần chìm vào quên lãng, nào ngờ lúc này lại lần nữa nhìn thấy tên tu sĩ tóc bạc, hơn nữa đối phương còn trở thành một cường giả Nguyên Anh kỳ có thủ đoạn không thua kém gì bọn họ, tùy tiện vung tay liền ngăn cản một kích liên thủ của hai người bọn họ.
"Vô Thương Hồ không từ mà biệt, hai vị vẫn còn mạnh khỏe chứ" Lục Tiểu Thiên không hề có chút ác ý nhìn hai người nói.
Trông biểu tình của hai người bọn họ, sợ rằng cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Sự đáng sợ của Phiêu Miểu kiếm trận, nào chỉ hai người Triệu Đức Tường và Mạnh Như Quân, ngay cả bản thân Lục Tiểu Thiên hồi tưởng lại. Kiếm thai do Phiêu Miểu tôn giả lưu lại, đến tận bây giờ cũng khó tìm được một đối thủ xứng tầm, ngay cả Hạng Cuồng cũng không thể.
"Mạnh khỏe cái gì, tiểu tử, ngươi vì sao lại xuất hiện ở nơi đây, có phải đã lấy được bảo vật bên trong biển lửa này rồi không, trên tay ngươi lại là cái gì?" Mục Dã Trường Thủy trừng mắt, không có kiên nhẫn nghe những lời chào hỏi sáo rỗng này, trực tiếp buông lời chấn vấn nói.
"Ngươi đang hỏi ta?" Lục Tiểu Thiên liếc nhìn Mục Dã Trường Thủy nói.
Đây chẳng qua là một tiểu nha đầu mới kết anh, trong mắt hắn cũng chẳng hề khác biệt gì so với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
"Nói nhảm!"
"Tiểu muội, im lặng." Lúc này Phương Linh lại thấp giọng quát Mục Dã Trường Thủy dừng lại, sau đó cúi người hành lễ với Lục Tiểu Thiên nói:
"Đã nhiều năm không gặp, không ngờ lại có thể gặp được Đông Phương tiên sinh ở đây, Đông Phương tiên sinh không phải đã đến Hạng Đô rồi sao, làm sao lại giá lâm đến Hồng Diệp Châu hoang vu này?"
"Đông Phương tiên sinh, ngươi, ngươi là vị Luyện Đan Tông Sư đó sao?”
Mục Dã Trường Thủy lập tức che miệng. Năm xưa ở Phi Lưu Thành, huynh trưởng Mục Dã Trường Đình của nàng đụng phải cái đinh đó khiến nàng nhớ mãi đến ngày hôm nay. Chỉ là lúc đó Lục Tiểu Thiên đã sử dụng Dịch Hình đan, thay đổi diện mạo, ngay cả khí chất cũng hoàn toàn khác biệt so với bây giờ. Những năm qua, Mục Dã Trường Thủy trước tiên bận rộn đột phá đến Nguyên Anh kỳ, sau đó lại bế quan. Đối với những gì xảy ra bên ngoài, tự nhiên cũng không biết rõ ràng.
Chỉ là Mục Dã Trường Thủy không biết, nhưng Phương Linh với thân phận là chấp sự có địa vị không thấp trong Vân Nhai đấu giá hội. Cộng thêm một số ràng buộc liên quan giữa Trúc Thanh Tuyền và Lục Tiểu Thiên. Phương Linh tự nhiên biết nhiều hơn những người bình thường một chút.
"Luyện Đan Tông Sư?" Hai người Triệu Đức Tường và Mạnh Như Quân giật mình, không ngờ tu sĩ tóc bạc trước mắt này lại còn có một thân phận khác. Ngay cả Phương Linh của Vân Nhai đấu giá hội cũng phải cung kính gọi hắn là Đông Phương tiên sinh, thân phận địa vị của người này tự nhiên không cần phải suy nghĩ nhiều, e rằng phải phải cao hơn nhiều so với Phương Linh. Nếu không, làm sao có thể khiến Phương Linh xưng hô như vậy?
"Linh cầm của ta bị lạc, dọc đường tìm kiếm, không ngờ lại gặp phải đám cháy kỳ quái này. Bị thiêu trụi hết lông, trở nên xấu xí hơn nhiều." Lục Tiểu Thiên không lý gì đến tiếng phản đối của Tiểu Hỏa Nha, trực tiếp đưa nó vào túi linh thú.
"Sao vậy, mấy vị cùng nhau đến đây, đồng thời xuất thủ công kích ta là có ý gì?"
"Cái này, Đông Phương tiên sinh hiểu lầm rồi. Thân phận Đông Phương tiên sinh tôn quý, chúng tôi sao có thể vô lễ với Đông Phương tiên sinh được." Mục Dã Trường Đình vội vàng lắc đầu nói.
"Vậy thì tốt, ta còn tưởng rằng mấy vị muốn liên thủ cướp đi linh cam của ta, nếu không có gì khác, ta liền đi trước một bước." Lục Tiểu Thiên cười nhạt một tiếng, đang định đi trước, nào ngờ Mạnh Như Quân lại lắc mình, chặn trước mặt Lục Tiểu Thiên. Khuôn mặt không mấy xinh đẹp giờ đây tràn đầy hàn ý.