Chương 1615: Tiến vào cổ mộ, gặp gỡ quái nhân
Chương 1615: Tiến vào cổ mộ, gặp gỡ quái nhânChương 1615: Tiến vào cổ mộ, gặp gỡ quái nhân
Chương 1615: Tiến vào cổ mộ, gặp gỡ quái nhân
Bỏ qua việc bản thân vào thời khắc then chốt còn cần phải nhờ đến lực lượng của mấy người này. Bản thân mấy người La Tiềm cũng cần phải rèn luyện. Tĩnh tu nhiều năm như vậy, chỉ biết bế quan, thì sẽ không thể tu luyện ra được cái gì cả.
Phương vị của Hắc Thiên Cực Thánh Phật Châu mà Vô Tâm thượng nhân với tên tu sĩ lão giả kia cung cấp, đại khái cũng tương đồng với vị trí cổ mộ này. Tuy nhiên, khu vực này có nhiều nơi có âm khí nặng nề, trải dài trong phạm vi hàng vạn dặm, nên không chắc đây có phải là cùng một địa điểm hay không.
Tạm thời không quản những thứ này, nếu như đã đến rồi, thì nên khám phá hết cổ mộ này xem liệu có thu hoạch hay không, rồi mới đi địa phương khác tìm cũng không muộn. Vào bảo sơn, há có thể tay không quay vê.
Việc liên quan đến Thất Cấp Phù Đồ, khiến Lục Tiểu Thiên cũng rất muốn xem thử phía sau Thất Cấp Phù Đồ còn ẩn giấu bí mật gì hay không. Cùng với việc tu vi đề cao, uy lực của Thất Cấp Phù Đồ cũng ngày càng được năng lên. Nếu như thực sự có bí mật nào đó, cho dù là sau khi đạt tới Hóa Thần kỳ, cũng đủ để trở thành thủ đoạn áp đáy hòm của hắn.
Lục Tiểu Thiên khoác lên mình Ô Quỷ Y, bước ra một bước, nhẹ nhàng lắc lư, đã tiến vào địa phương có âm khí nồng nặc và cây cối rậm rạp. Trên đỉnh đầu là những Sơn Âm Mộc cao to chọc trời. Gió lạnh thổi qua từng đợt trong khu rừng, tạo cảm giác âm u và rùng rợn.
Lục Tiểu Thiên đi về phía trước hơn mười dặm thì đột ngột dừng lại. Hắn nói với giọng điệu nhàn nhã: "Đã đến cảnh giới của chúng ta mà còn chơi trò của tiểu bối như vậy, chẳng lẽ không thấy tự hạ thấp bản thân sao?”
"Khặc khặc, thế mà cũng phát hiện ra được bọn ta ư? Thú vị, thú vị thật." Một âm thanh kỳ lạ vang lên, nghe vào giống như là hai người đang nói chuyện cùng lúc.
Bỗng nhiên, một luồng âm khí biến động trong khu rừng. Một bóng người mặc áo bào đen bí ẩn xuất hiện, khuôn mặt gớm ghiếc dị thường: bên trái dữ tợn như một đại hán vạm vỡ, bên phải lại là một nữ tử diễm lệ như hoa như ngọc. Đồng dạng, thân hình hai bên cũng không cân đối, bên trái cao lớn, bên phải mảnh mai, tay trái tay phải cũng không đối xứng, cộng thêm chân ngắn chân dài khap khiễng, khiến người này trông càng kỳ quái. Tuy nhiên, do tu vi không thấp, tật khap khiễng cũng không ảnh hưởng đến khả năng di chuyển của y. Khi người này di chuyển, còn nhanh nhẹn hơn người bình thường, chỉ là nhìn thoáng qua cũng không khỏi mang đến cho người ta một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
"Thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn ta điểm ra hết tất cả các bộ phận cơ thể, thì ngươi mới chịu xuất hiện?" Lục Tiểu Thiên quét mắt nhìn về phía địa phương tràn đầy xác thối.
Từ đống xác chết thối rữa, một sự chuyển động khẽ khàng vang lên. Một lão nhân gù như hành tẩu quỷ thi, tóc thắt đuôi gà, hai mắt hãm sâu, cao chưa bằng thắt lưng người thường, với đôi mắt lờ đờ màu xanh lục, đang nhìn chằm chằm vào Lục Tiểu Thiên. Bị ánh mắt xanh lục đó quét qua, Lục Tiểu Thiên bỗng rùng mình, như thể đang bị một bộ quỷ thi nhìn chằm chằm.
"Một tên Quỷ tu, đến đây làm gì?" Lão già mắt lục khàn khàn hỏi.
"Tự nhiên là đến tìm kiếm thứ gì đó hữu ích. Ta cần phải giải thích mục đích của mình với ngươi sao?" Lục Tiểu Thiên lạnh lùng đáp.
"Tốt lắm, ở mảnh cổ mộ này, không nhiều người dám nói chuyện với bản tôn như vậy." Lão nhân mắt lục cười một cách ghê rợn, lời nói vừa dứt, bóng xám lóe lên, lão đã biến mất không còn dấu vết. "Thi độn?" Lục Tiểu Thần thả thần thức ra ngoài, phát hiện xung quanh bản thân lơ lửng bao trùm một lớp thi khí như có như không. Nếu như ở nơi có linh khí dồi dào, những tu sĩ có tu vi tương đương nhau hoàn toàn có thể phát hiện ra hành tung của đối phương. Tuy nhiên, trong nơi âm u này, khi mà khí tức xung quanh đều tương tự nhau, ngay cả những người có tu vi cao hơn lão một bậc cũng khó có thể phát hiện ra tung tích của lục nhãn lão giả này.
Người này cũng không phải là Quỷ tộc, cũng không phải thi thể, chỉ là tu luyện công pháp quá mức tà ác, khiến bản thân hiện tại trở nên gần giống như thi yêu.
"Ha ha ha, bằng hữu, cẩn thận nhé! Hạc Thi Yêu này rất dễ nổi giận, thích biến người hoặc yêu vật thành xác chết thối rữa, rồi từ từ thưởng thức và hấp thu mỹ vị của thi khí." Tên quái nhân nam nữ nhất thể kia trông mâu thuẫn dị thường, bộ dạng hả hê đứng xem náo nhiệt, trông không hề có ý định can thiệp vào, nhưng lại đứng ở vị trí cực kì hiểm ác. Nếu như Lục Tiểu Thiên không địch lại, nó tùy thời sẽ lao lên cho Lục Tiểu Thiên một kích chí mạng.
"Thi độn ở địa phương âm u này, trông còn cao minh hơn Tử Tiêu Hỏa Độn Thuật của bản thân, hơn nữa tốc độ di động cũng khá nhanh." Địa phương hai người này phục kích chính là một nơi nhất định phải đi qua nếu muốn tiến vào khu cổ mộ.
Trong Hắc Thiên sơn mạch, có rất nhiều địa phương âm u tương tự như nơi này. Trong phương viên trải dài hàng vạn dặm của nó, nếu như hao phí thêm chút thời gian, Lục Tiểu Thiên cũng chưa hẳn không thể tìm được địa phương khác để tiến vào cổ mộ.
Tuy nhiên phương vị mà bên trong Phật châu chỉ thị chính là gần nơi này nhất, hơn nữa nguy hiểm trước mắt vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế, cũng không cần thiết phải lãng phí thêm thời gian.
Lục Tiểu Thiên khẽ nhếch môi, Thi độn chi pháp của lục nhãn lão giả cao nửa người này tuy là thần dị, nhưng với thần thức của hắn. Một khi lão ta tiếp cận quá gần, hắn vẫn có thể phát hiện ra.