Chương 1622: Chiếm đoạt xích phiên
Chương 1622: Chiếm đoạt xích phiênChương 1622: Chiếm đoạt xích phiên
Chương 1622: Chiếm đoạt xích phiên
Ánh mắt Lục Tiểu Thiên trở nên lạnh lẽo, Trấn Yêu tháp trực tiếp trấn áp về phía lục nhãn lão giả.
"Hiểu lầm, hiểu lầm, tên khốn này thực sự có thủ đoạn không nhỏ, lão phu cũng lo lắng y lại có trò gì đùa bỡn nữa, nên mới hạ tử thủ, nhưng cũng quên mất những lời đạo hữu nói trước đó." Lục nhãn lão giả cứng rắn đón đỡ một đòn từ Trấn Yêu Tháp, thân hình trượt ra xa vài trượng, thấy bảo tháp đó tỏa ra ánh sáng rực rỡ, không khỏi nhíu mày một cái, vội vàng lên tiếng.
"Như vậy là tốt nhất." Lục Tiểu Thiên thu hồi Trấn Yêu Tháp, duai ngón tay liên tiếp bật ra, vài tấm Câu Hồn Võng chặn lại nguyên anh của lam y trung niên đang muốn chạy trốn. Một bàn tay khác lăng không hút lấy, cũng không đợi lục nhãn lão giả và tên âm dương quái nhân đồng ý, trực tiếp nắm lấy xích sắc tiểu phiên trong lòng bàn tay.
Ánh mắt lục nhãn lão giả lóe lên một tia sáng hung ác, liếc nhìn âm dương quái nhân, cả hai người đều không ngốc, đều có thể nhìn ra xích phiên này thực sự có thể khiến hai người họ suýt nữa bị thương, quả là một kiện bảo vật không tâm thường. Mặc dù không mấy liên quan với công pháp bản thân tu luyện, nhưng tên giả Quỷ tu trước mặt này hành động như vậy, cũng chưa chắc sẽ vô dụng với đối phương.
Mặc dù đã hạ gục được tên lam y trung niên, nhưng sự e ngại của hai người họ đối với Lục Tiểu Thiên cũng đã đạt đến mức độ tương đối. Lúc nãy hai người họ thực sự bị tên lam y trung niên này vây khốn, cho dù lúc đó vẫn có thể tự bảo vệ bản thân, nhưng lực công kích đã suy yếu. Chỉ nghĩ rằng tên lam y trung niên này sẽ chạy thoát, nhưng không ngờ lại bị tên giả Quỷ tu Lục Tiểu Thiên ngăn cản. Nhìn hắn và tên lam y trung niên giao thủ, cho dù hai người bọn họ không xuất thủ, tên lam y trung niên này cũng khó thoát khỏi thủ đoạn của tên giả Quỷ tu trước mặt.
Lúc này Lục Tiểu Thiên cũng không quản hai người họ đang nghĩ gì, liên minh giữa ba người vốn chỉ là tạm thời. Xích phiên ở trước mặt, hắn đương nhiên không thể bỏ qua, để nó rơi vào tay hai người kia.
Khi lục nhãn lão giả và tên âm dương quái nhân còn đang lưỡng lự trong lòng, ngón tay Lục Tiểu Thiên khẽ móc trên không trung, tấm lưới màu xám đang bao phủ nguyên anh của lam y trung niên liền bị hắn thu hồi, ánh sáng lóe lên, nguyên anh liền biến mất không còn.
Trong mắt Lục Tiểu Thiên hiện lên vẻ vui mừng, cộng thêm nguyên anh này, số nguyên anh có thể sử dụng được trong tay hắn đã là ba cái. Lam y trung niên này đã là tu vi Nguyên Anh trung kỳ, nguyên anh của Phong sứ của Tiêu gia cũng là hảo thủ trong Nguyên Anh trung kỳ, chỉ có nguyên anh của Trường Ninh quận vương là kém một chút. Ba nguyên anh này có thể dùng được một hồi rồi.
Từ sau trận đấu với tam thủ xà yêu Bích Quỳnh, Huyết Đỉnh Luyện Ma Trận vẫn luôn thiếu hụt nguyên anh có thể sử dụng, giờ đây lực chấn nhiếp của nó cũng đã được khôi phục trở lại. Bên trong cổ mộ này cũng không yên bình, nếu có thể thu thập thêm một hai nguyên anh nữa, tự nhiên càng tốt.
Lục Tiểu Thiên đã sử dụng Huyết Đỉnh Luyện Ma Trận này nhiều lần, hắn rất tin tưởng vào uy lực của nó. Tuy nhiên, điểm yếu duy nhất của trận pháp này là cần phải sử dụng nguyên anh của tu sĩ Nhân tộc làm mồi dẫn mới có thể phát động. Ở Hạng Quốc, đặc biệt là ở Hạng Đô, Lục Tiểu Thiên không tiện thu thập nguyên anh, đến được cổ mộ này lại gặp phải người có ân oán từ trước đây, cũng chỉ có thể trách đối phương xui xẻo mà thôi.
"Đạo hữu đã thu lấy xích phiên, còn có nguyên anh của người này, lợi ích còn lại có phải cũng nên đến hai người chúng ta phân chia không?”
Sau khi ánh mắt biến hóa một hồi, lục nhãn lão giả cảm thấy hiện tại không phải là lúc trở mặt với Lục Tiểu Thiên. Cũng biết rằng xích phiên đã rơi vào tay hắn thì không có khả năng lấy ra nữa, vì thế đánh lui một bước mà mưu cầu lợi ích khác.
"Ba người chúng ta liên thủ đối địch, tự nhiên là làm nhiêu hưởng nhiều, rõ ràng hai vị có phần giấu giếm thủ đoạn, nhưng cũng coi như đã bỏ ra mấy phần khí lực, vậy hãy mở Tu Di giới chỉ của người này ra xem thế nào. Nếu không phải là thứ quá quan trọng với ta, hai vị cứ chia nhau là được. Lục Tiểu Thiên cười nói.
"Không phải là chúng ta không xuất lực, mà là người này thực sự có chút thủ đoạn. Thôi được rồi, cũng nhờ vào thực lực kinh người của đạo hữu mới ngăn cản được người này, đạo hữu lấy phần lớn, cũng là công bằng. Âm Dương quái nhân gật đầu, trực tiếp mở Tu Di giới chỉ của lam y trung niên, lấy ra từng món linh vật bên trong.
"Đồ vật của gã lam y trung niên này cũng không ít, nhưng thứ có ích cho hai người chúng ta lại không nhiều." Lục nhãn lão giả nhìn vào liền thất vọng nói.
"Cũng hơn là không có, dù sao cũng tốt hơn là không." Âm Dương quái nhân chia linh vật thành ba phần, khi lật đến một mảnh vỡ màu xanh lam giống như kim loại mà không phải kim loại, giống như đá nhưng không phải đá, lòng Lục Tiểu Thiên khẽ lộp bộp một tiếng, hoa văn phức tạp trên mảnh vỡ màu xanh này trông rất quen thuộc với hắn.
Cùng lúc đó, lục nhãn lão giả nhìn thấy mảnh vỡ màu xanh này liền nheo mắt lại.
"Mảnh vỡ này cũng không biết là thứ gì, đối với hai vị đạo hữu cũng vô dụng, không bằng đưa cho ta đi." Nhìn thấy âm dương quái nhân định chia mảnh vỡ màu xanh không phải kim loại cũng không phải ngọc bích này cho Lục Tiểu Thiên, lục nhãn lão giả ho khan một tiếng vội nói.
"Vật này cũng không phải là bảo vật gì ghê gớm, càng không phải linh thạch, hẳn là đạo hữu sẽ không nể mặt ta mà không nhường lại chứ?"
"Âm dương lão quái đã đưa nó về phía ta rồi. Nếu ngươi chen ngang như vậy e là không hay lắm đâu." Lục Tiểu Thiên đáp trả một câu. Trong lòng âm thầm phẫn nộ, hắn tự nhiên không thể nhìn vật này rơi vào trong tay lục nhãn lão quái. Chỉ là sau cuộc tranh chấp này, dù âm dương lão quái có ngốc hơn nữa, cũng có thể biết rằng vật này không phải là phàm phẩm.