Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1644 - Chương 1644: Lần Lượt Bỏ Chạy

Chương 1644: Lần lượt bỏ chạy Chương 1644: Lần lượt bỏ chạyChương 1644: Lần lượt bỏ chạy

Chương 1644: Lần lượt bỏ chạy

Tuy nhiên trong trạng thái bình thường, loại trùng này muốn tiếp cận được U Nguyệt Yêu Tí quả thật là sỉ tâm vọng tưởng. Cũng chỉ có cơ hội hiếm khó như lúc nay mới biến thành có khả năng.

Phần eo trên của U Nguyệt Yêu Tí bị độc dịch của Phục Thi Ác Tiên Trùng ăn mòn mất một khối thịt lớn, trong nháy mắt miếng thịt đó đã thối nát, bên trong không ngừng có độc khí bốc lên.

"Ngao —_—"

U Nguyệt Yêu Tí kêu lên đau đớn.

Mấy trăm năm rồi, chí ít cũng có mấy trăm năm rồi. Nó chưa từng phải chịu một vết thương nặng như vậy. Thân hình U Nguyệt Yêu Tí run rẩy kịch liệt, cơ thể bắt đầu phát sinh dị biến. Từ hình dạng ban đầu với áo bào xanh lục, đầu Giao, cổ dài, U Nguyệt Yêu Tí trong ma khí cuồn cuộn tựa như thực chất, hóa thành một con dị thú đầu Giao, cổ dài hàng trượng, thân dài mấy trượng, trên lưng mọc lên một hàng gai nhọn thô to, hình dạng như móng trâu, toàn bộ mọc đầy lân phiến màu xanh lam. Đôi mắt chỉ là một mảnh thù hận và hung tàn.

Lúc này cho dù đã hóa thành dị thú, phần lưng bị độc dịch của Phục Thi Ác Tiên Trùng ăn mòn một khối lớn vẫn còn tồn tại. Chỉ là dưới sự phản công mãnh liệt của ma khí, độc tính của độc dịch này tạm thời bị áp chế ở trong một phạm vi tương đối nhỏ hẹp.

"Có thể ép bản tôn hiện ra chân thân, hai người các ngươi cũng coi như không uổng phí kiếp sống này." Cái đuôi thô to của U Nguyệt Yêu Tí vung lên, hàng gai nhọn kéo dài từ đầu đến đuôi của nó bỗng nhiên tách ra khỏi cơ thể, hóa thành vô số mũi nhọn màu xanh, đánh về phía âm dương quái nhân và Hạng Khuynh Thành giống như cuồng phong ập đến.

"U Nguyệt Yêu Tí có thù tất báo, hai người chúng ta đã khiến nó bị thương nặng như vậy, không còn khả năng hòa giải chút nào. Chỉ cần còn ở trong cổ mộ này, chúng ta sẽ không thể thoát khỏi sự truy sát của con Yêu Tí này. Đạo hữu hãy cùng ta hợp sức tiêu diệt nó!" Giọng nói nam nữ hỗn tạp của âm dương quái nhân vang lên một cách điên cuồng.

"Được!" Hạng Khuynh Thành đáp lại một cách dứt khoát, vung tay chém ra mấy chục đạo kiếm khí sắc bén vào hư không, chỉ là động tác tiếp theo của nàng lại khiến cho âm dương quái nhân trợn tròn mắt. Vừa rồi nàng còn trả lời vô cùng dứt khoát, lúc này lại quay người bỏ chạy. Thân hình lóe lên, liên biến mất vào thông đạo bên trái.

Biểu cảm trên gương mặt âm dương quái nhân nhất thời trở nên đầy vẻ đáng thương.

"Ha ha, phản đồ! để bản tọa xem thử ngươi còn hậu thủ gì nữa. Nếu như không có, chuẩn bị để bản tọa cho ngươi nếm mùi ma hỏa thiêu đốt nguyên thần suốt trăm năm đi!"

U Nguyệt Yêu Tí nhìn thấy Hạng Khuynh Thành bỏ chạy, lập tức cười lớn thành tiếng. Thực lực của nữ tử này cũng không thể xem thường. Nữ tử này vừa bỏ chạy, chỉ còn lại một mình âm dương quái nhân, không còn gì đáng để e ngại. Nhưng trong mắt U Nguyệt Yêu Tí vẫn toát lên vẻ hung tàn. Đám tu sĩ Nhân tộc này dám tính kế nó, đợi khi nó xử lý xong âm dương quái nhân này, sẽ tìm đến từng người, toàn bộ đều phải chết.

Hạng Khuynh Thành vứt bỏ âm dương quái nhân một cách không hề do dự. Mặc dù không hề nhìn thấy sắc mặt của tên quái nhân nam không ra nam, nữ không ra nữ kia, nhưng Hạng Khuynh Thành cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của đối phương sẽ như thế nào.

Nghĩ tới tên Đông phương tóc bạc, chủ mưu của mọi chuyện, khóe miệng Hạng Khuynh Thành không khỏi cong lên. Tên gia hỏa trông bộ dạng ít nói ít cười, ung dung tự tại, nhưng khi bày mưu tính kế làm chuyện xấu, cũng có thể khiến người ta tức tối đến phát điên.

Tuy nhiên, tên gia hỏa này cũng nói đúng. Tên âm dương quái nhân này tính kế hai người bọn họ đến nông nổi này, bị hai người bọn họ trả đũa một phen, cũng coi như là tự chuốc lấy. Nhưng chẳng mấy chốc trong lòng Hạng Khuynh Thành lại dấy lên vài phần lo lắng. Tên Đông Phương tóc bạc này quả thật là mưu mô xảo quyệt phi thường, không biết hắn có tính kế cả mình hay không.

Đôi mắt xinh đẹp của Hạng Khuynh Thành ẩn chứa sát khí. Nếu như thật sự là vậy, một khi bản thân thoát khốn, ắt hẳn sẽ không tha cho tên gia hỏa này.

Hạng Khuynh Thành vừa rời đi, U Nguyệt Yêu Tí liền quay người lại, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào âm dương quái nhân. Bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống âm dương quái nhân. Trong ba người vừa rồi, tên phản đồ âm dương quái nhân tự nhiên là bị nó thống hận nhất. Tiếp theo chính là tên Lục Tiểu Thiên lợi dụng thủ đoạn quỷ dị để qua mặt nó, đây là người đầu tiên có thể lừa gạt nó tới mức độ như vậy. Mỗi lần nhớ lại vẫn khiến U Nguyệt Yêu Tí tức giận không thôi.

Nói đến, ngược lại Hạng Khuynh Thành là người ít trêu chọc tới nó nhất.

"Phục Thi Ác Tiên Trùng? Hãy giao giải dược ra, bản tọa sẽ tha cho ngươi một con đường sống." U Nguyệt Yêu Tí nhìn âm dương quái nhân với vẻ mặt hung tợn nói.

"Tin ngươi mới lạ" Âm dương quái nhân hừ lạnh một tiếng. Thân hình như điện, lao về phía thông đạo mà Hạng Khuynh Thành vừa rời đi.

Âm dương quái nhân lúc này cũng không biết Lục Tiểu Thiên đang ở nơi đâu. Hạng Khuynh Thành lại vứt bỏ y chạy đi. Hiện tại bất kể là ôm suy nghĩ kéo theo một người xuống nước, hay là vì tự bảo vệ bản thân, thì vẫn nên đi cùng với Hạng Khuynh Thành mới là lựa chọn chuẩn xác. Nếu không, e rằng rất khó thoát khỏi sự truy sát của U Nguyệt Yêu Tí.

U Nguyệt Yêu Tí này thật sự là quá lợi hại, không ngờ lại có thể áp chế kịch độc của Phục Thi Ác Tiên Trùng. Lúc này không đi, sợ rằng vĩnh viễn không còn cơ hội.

"Lúc nấy ngươi lén lút công kích từ phía sau, quả thật là ngoài dự liệu cả bản tọa, nhưng hai tên đồng bọn của ngươi. Một người thì sử dụng quỷ kế bỏ chạy, một người còn lại cũng đã trốn đi. Ngươi cảm thấy bản thân hiện tại còn có cơ hội không?

Thần thức U Nguyệt Yêu Tí vừa động, những cây gai nhọn màu xanh lam lao về phía âm dương quái nhân như mưa. Mỗi một cây gai nhọn màu xanh, đều từ bản thể U Nguyệt Yêu Tí phóng ra, phía trên có ma khí kinh người.
Bình Luận (0)
Comment