Chuong 1655: Huyan tuong
Chuong 1655: Huyan tuongChuong 1655: Huyan tuong
Chương 1655: Huyễn tượng
Nàng cảm thấy tên gia hỏa trước mắt này cũng không đến mức khiến người ta chán ghét như trước. Sau khi lấy ra một vò Liệt Hầu Tửu rồi nhấp một ngụm nhỏ, một luồng linh lực cường đại tan ra bên trong cơ thể. Cỗ hàn khí kinh người vốn đã xâm nhập vào cơ thể, không ngờ lại bị sự phản kích của luồng linh lực kinh người này dần dần tiêu tán, bị ép ra khỏi cơ thể. Tuy nhiên, trung lúc khu trục hàn khí, đồng thời Hạng Khuynh Thành còn cảm giác được một luồng tửu ý mông lung. Nhưng nguyên thần của nàng cũng không yếu, thân thức khẽ động, liền áp chế luồng tửu ý mông lung này xuống.
Ba người tiến về nơi tỏa ra hàn khí nồng nặc, đại khái tiến vào chừng vài chục dặm, bỗng nhiên một luồng lực hút khổng lồ truyền đến. Ba người không hề có bao nhiêu lực phản kháng, liền rơi vào một vùng băng nguyên,
So với những địa phương khác trong Huyết Minh Động, nơi này sáng sủa hơn rất nhiều. Dù không vận dụng Chân Huyễn Băng Đồng, Lục Tiểu Thiên vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật trong phạm vi khoảng hơn ngàn trượng.
Cách đó ngàn trượng, có một ngọn núi cao chót vót, vách đá dựng đứng sâu vạn trượng, nhìn không thấy đáy. Xung quanh gió lạnh gào thét, ngay cả Lục Tiểu Thiên đứng ở loại địa phương này, cũng cảm thấy một sự lạnh giá kỳ lạ.
"Xem bộ dạng, nhất định phải trải qua vùng thâm uyên này, mới có thể tìm được tới Trụy Ma Đàm." Lục Tiểu Thiên đánh giá bốn phía một phen. Khắp nơi đều là băng điêu, trên cành cây ngọn cỏ đều kết một tầng băng dày lấp lánh. Thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy những linh vật sinh trưởng ở những địa phương băng hàn như Băng Tự Tảo, Ly Nguyệt Thảo. . .
"Không sai, Trụy Ma Đàm tích tụ hàn khí ngàn năm, có không ít con đường dẫn vào băng nguyên này, nhưng phương pháp tìm được Trụy Ma Đàm lại chỉ có một cái này." Âm dương quái nhân gật đầu nói.
"Bên ngoài Trụy Ma Đàm huyễn cảnh trùng trùng. Những gì nhìn thấy trước mắt, cũng chưa hẳn là thật, nhưng cũng chưa hẳn là giả, nằm giữa chân thật và hư ảo.
Âm ầm aml
Giữa lúc bọn họ đang bàn bạc, ngọn núi cao chót vót kia lại âm âm sụp đổ, đè xuống mấy người Lục Tiểu Thiên.
Sơn phong sụp đổ, băng tầng đứt gãy, một bộ dạng trời long đất lở, sơn hà biến sắc. Ba người Lục Tiểu Thiên, Hạng Khuynh Thành, và âm dương quái nhân đều vội vàng bay về phía trước.
Chỉ là khi những ngọn núi sụp đổ, vô số tảng đá, băng vụn rơi xuống mặt đất lại không hề phát ra chút âm thanh nào, thậm chí không hề làm tổn thương đến những linh vật như Băng Tự Tảo, Ly Nguyệt Thảo. . . trên mặt đất.
"Không ngờ huyễn cảnh này lại chân thật đến như vậy." Sắc mặt Lục Tiểu Thiên tràn đây kinh ngạc. Lúc này hắn tự nhiên đã kịp phản ứng lại. Vách đá cheo leo cao chót vót kia không phải là thực thể, chỉ là do huyễn cảnh tạo thành.
"Quả thật khiến người ta như lạc vào trong kỳ cảnh, nếu không phải vào khoảng khắc cuối cùng khi những tảng đá này rơi xuống, chúng ta cũng không thể nhận ra được." Hạng Khuynh Thành cười khổ lắc đầu.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp phải huyễn cảnh lợi hại như vậy. "Huyễn cảnh ở vùng ngoại vi Trụy Ma Đàm này giống như thiên nhiên hình thành, cũng may là không có lực sát thương nào, hơn nữa chỉ là một chút huyễn tượng." Âm dương quái nhân cười khổ lắc đầu nói.
Mặc dù y từng cùng với U Nguyệt Ma Tí đi qua Trụy Ma Đàm, nhưng cũng không biết gì nhiều về huyễn cảnh này.
"Hầu hết bản thân các huyễn cảnh đều không hề có thuật công phạt, chỉ có điều nơi này rất là kỳ lạ, lại có không ít vật yêu quỷ thích ứng với sự tồn tại của huyễn cảnh này, cho nên không được cho rằng là huyễn cảnh mà mất đi cảnh giác."
Lục Tiểu Thiên nhìn huyễn cảnh trước mặt, trong lòng không khỏi có chút kinh nghi. Ban đầu khi nghe âm dương quái nhân nói rằng huyễn cảnh nơi này cực kì lợi hại, mọi thứ khiến hắn không tự chủ được mà nghĩ đến Triệu tộc. Dù sao thì trong số rất nhiều tu sĩ hắn từng chạm trán qua, cũng chỉ có người của Triệu tộc mới có thể phát huy Huyễn thuật tới cực hạn, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Nhưng nhìn từ tình hình trước mắt, có lẽ cũng không hẳn là thủ đoạn của người Triệu tộc. Người Triệu tộc am hiểu Huyễn Vật chi thuật. Còn huyễn cảnh trước mắt lại càng giống như hình thành từ thiên nhiên hơn, khiến người ta như lạc vào trong kỳ cảnh.
Một nơi xảo đoạt thiên công như vậy, cũng không biết là do thiên nhiên hình thành hay là có tác động từ con người, thật khiến người khác có chút rùng mình kinh sợ.
"Chuyện đã rồi, hãy bình tĩnh thôi. Dù người Triệu tộc giỏi về Huyễn Thuật chi vật, nhưng nơi này lại xuất hiện tàn phiến của Định Hoang Đỉnh, có thể thấy nó cũng có liên quan gì đó đến Tiên Tần Di Tàng, mà người Triệu tộc lại chính là một chủng tộc cổ lão được truyền thừa từ thời Tiên Tần tới nay.
Sau khi trải qua những nghỉ hoặc ban đầu, Lục Tiểu Thiên vẫn không hề từ bỏ phán đoán ban đầu của bản thân.
"Gào!" Ba người mới dời sự chú ý khỏi ngọn núi tuyết vừa sụp đổ. Đột nhiên từ chỗ ngọn núi mới đổ sập vừa rồi, một con Tuyết Viên thân cao gần một trượng, toàn thân trắng như tuyết từ trên vách đá bật người nhảy lên.
Hai mắt con Tuyết Viên này đỏ ngau, hai cánh tay to lớn không cân xứng với thân thể, trông tráng kiện mạnh mẽ vô cùng.
Đôi mắt đỏ ngầu của Tuyết Viên nhìn thấy mấy người Lục Tiểu Thiên liên lóe qua vài tia điên cuồng. Hai cánh tay phủ đầy băng tuyết vùng vẫy, bày ra tư thế lao tới trước, nhưng tựa hồ lại có chút e ngại ba người Lục Tiểu Thiên, không hề tiến lên bao nhiêu.
Tuy nhiên, rất nhanh, một con nối tiếp một con Tuyết Viên lần lượt bò lên trên vách đá. Khi đồng tộc nhiều lên, lá gan của những con Tuyết Viên này cũng càng lớn hơn, gào rống lao vọt về phía mấy người Lục Tiểu Thiên. Chúng hóa thành từng đạo tàn ảnh màu trắng, tốc độ cực nhanh, khí tức hòa quyện làm một với kỳ hàn xung quanh, chỉ dựa vào thần thức cực khó mà nắm bắt được.