Chương 1666: Điệp Ảnh Ma Kinh
Chương 1666: Điệp Ảnh Ma KinhChương 1666: Điệp Ảnh Ma Kinh
Chương 1666: Điệp Ảnh Ma Kinh
Móng vuốt của Phong Tuyết Ma Viên không hề gặp chút trở ngại nào, trực tiếp ghim thẳng vào thân thể ma sứ của U Nguyệt Ma Tí. Tuy nhiên, cảm giác của móng vuốt giống như chộp vào không khí vậy. Lúc này U Nguyệt Ma Tí hóa thành một đám mây đen, lùi ra xa hàng chục trượng, sau đó hiện lại nguyên hình.
"Không ngờ ngươi lại tu luyện Điệp Ảnh Ma Kinh đã xuất hiện trong Phù Quan từ hàng trăm năm trước. Ngươi gọi đó là ma sứ ư? Ta thấy nên gọi là ảnh ma thế thân thì càng thích hợp hơn một chút. Thay cột trộm xà, tâm cơ của ngươi quả là sâu a." Đầu lĩnh Phong Tuyết Ma Viên nhìn U Nguyệt Ma Tí lần nữa hóa thành nói với vẻ mặt kinh ngạc.
"Điệp Ảnh Ma Kinh ma công lợi hại như vậy, ta sao có thể không động lòng? Tuy nhiên, để tu luyện ma kinh này, ta phải gánh chịu nỗi thống khổ bị ma vật cắn xé linh hồn. Trước đây, ta luôn luyến tiếc nhục thân của mình. Việc thu thập mấy tên ma sứ bên cạnh cũng chỉ là để đề phòng bất trắc. Ta luôn nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ cần dùng đến chúng. Nào ngờ, ngày hôm nay lại phải sử dụng. Tuy rằng chỉ vì vài tên Nhân tộc mà ta phải chịu đựng nỗi khổ sở này, nhưng rồi sẽ có một ngày, ta sẽ khiến chúng nếm trải điều tương tự, để không phụ tấm lòng giúp ta thành tựu ma công vô thượng này."
U Nguyệt Ma Tí gầm lên một tiếng cười man rợ.
Tuy Phong Tuyết Ma Viên cũng thuộc Ma tộc, nhưng Điệp Ảnh Ma Kinh lại vô cùng quỷ dị và bá đạo, là một bộ công pháp bá đạo hủy diệt linh tính chân chính. Hàng trăm năm trước, khi nó xuất hiện từ trong Phù Quan, lúc bấy giờ Kim Giáp Thi Vương, U Nguyệt Ma Tí cùng vô số cường giả có thực lực tương đương đã cùng nhau chứng kiến ma công này. Tuy rằng họ đều biết Điệp Ảnh Ma Kinh vô cùng lợi hại, nhưng việc phải vứt bỏ nhục thân, chịu đựng nỗi đau đớn bị ma vật cắn xé linh hồn lại khiến những kẻ cường giả này không rét mà run. Nhục thân không phải muốn vứt bỏ là vứt được, quá trình này cũng không thể đảo ngược. Một khi vứt bỏ, nếu việc tu luyện ma công không thuận lợi, thì chẳng khác nào tự tìm đường chết. Chính vì vậy, không ai trong số những kẻ chứng kiến ma công ngày đó dám trực tiếp tu luyện.
"Không đúng, nếu nói như vậy, mấy năm nay Kim Giáp Thi Vương dày công khổ cực bồi dưỡng cường giả cấp Thi Vương, cũng chưa hẳn là không có ý định tu luyện ma công này." Đầu lĩnh Phong Tuyết Ma Viên chợt bừng tỉnh, lên tiếng.
"Ngươi thấy thế ư?" U Nguyệt Ma Tí cười hắc hắc nói.
"Mấy tên gia hỏa các ngươi, đều là những kẻ xảo quyệt, khó trách ở trong cổ mộ này cứ mãi áp chế ta một bậc." Đầu lĩnh Phong Tuyết Ma Viên thu hồi móng vuốt, gãi gãi đầu nói.
Nó cũng từng xem qua Điệp Ảnh Ma Kinh. Khi ấy, vài gã ma đầu, yêu tu gần Trụy Ma Đàm tưởng rằng đây là công pháp phi thường, ai cũng muốn chia phần lợi ích. Bọn yêu ma tranh chấp không ngớt. May mắn thay, Điệp Ảnh Ma Kinh không phải là linh vật hay ma vật tiêu hao một lần. Bèn quyết định cùng nhau tham khảo ma pháp này. Chỉ có đầu lĩnh Phong Tuyết Ma Viên là tự hỏi bản thân không có ý định tu luyện. Dù biết Điệp Ảnh Ma Kinh lợi hại, nhưng không ai dám liều mạng thử nghiệm. Ngay cả U Nguyệt Ma Tí cũng chỉ coi đây là lựa chọn khi cùng đường mạt lộ.
"Hừm?" U Nguyệt Ma Tí bỗng cau mày.
"Làm sao vậy?" Đầu lĩnh Phong Tuyết Ma Viên hỏi.
"Có một luồng khí tức quen thuộc đang tiến đến, chúng ta bị truy đuổi rồi. Đi thôi." Vẻ mặt U Nguyệt Ma Tí tối sam nói.
"Sao có thể, lúc trước những yêu tu ma đầu chúng ta đã mất rất nhiều thời gian mới thông thuộc các cấm chế huyễn tượng này. Ngoại trừ tên phản đồ dưới trướng ngươi, hai tên còn lại đều là tân binh. Làm sao chúng có thể dễ dàng tìm được chúng ta như vậy?" Đầu lĩnh Phong Tuyết Ma Viên khó tin hỏi.
"Không có gì là không thể, tên phản đồ âm dương quái nhân kia thì chẳng đáng e ngại. Hai cường giả Nhân tộc nọ mới là đối thủ đáng gờm nhất ta từng gặp. Một khi hai người này liên thủ, e rằng không ai trong chúng ta có thể chống lại họ. Nữ nhân kia tinh thông trận pháp, còn gã thanh niên tóc bạc thì ta chưa thể dò thấu được lai lịch. Chúng ta vừa mới thất bại, Phù Quan sắp xuất hiện, nên tạm thời không cần liều mạng đối đầu với hai người đó."
Lời nói của U Nguyệt Ma Tí vừa dứt, thân ảnh nó đã thoắt cái lùi xa về sau. Còn một câu nó chưa kịp nói, tuy rằng Điệp Ảnh Ma Kinh mà nó mới chuyển qua tu luyện có uy lực bá đạo hơn hẳn công pháp trước đây, nhưng do mới mất đi nhục thân cũ không lâu, sau khi nuốt chửng vài tên ma sứ, nó vẫn chưa hoàn toàn dung hợp.
Trong số những địch nhân đang truy đuổi, U Nguyệt Ma Tí đặc biệt kiêng kị Lục Tiểu Thiên với những thủ đoạn quỷ dị nhiều biến hóa.
Trước khi lông cánh đủ cứng cáp, nó thực sự không muốn trực tiếp xung đột chính diện với Lục Tiểu Thiên một lần nữa. Nó lén lút sai khiến con Phong Tuyết Ma Viên này chiến đấu với mấy người Lục Tiểu Thiên. Tuy trong lòng có ý định trả thù, nhưng mục đích chính là muốn mượn Phong Tuyết Ma Viên để dò xét thêm thủ đoạn của đối phương. Nếu chỉ dựa vào một mình Phong Tuyết Ma Viên này, tuyệt đối không phải là đối thủ của mấy tên tu sĩ Nhân tộc kia. Điều này U Nguyệt Ma Tí cũng biết rất rõ.
"Nếu đã vậy, thì còn do dự gì nữa!" Thân hình đầu lĩnh Phong Tuyết Ma Viên hóa thành một cơn hàn phong thổi vút về phía xa. Lũ tộc tử tộc tôn thủ hạ của nó đã sớm tản ra thành nhiều nhóm rời đi, không cần phải lo lắng gì thêm.