Chương 1668: Tạm thời thỏa hiệp
Chương 1668: Tạm thời thỏa hiệpChương 1668: Tạm thời thỏa hiệp
Chương 1668: Tạm thời thỏa hiệp
"Xem bộ dạng phải đánh giá lại hai vị bằng hữu Nhân tộc trước mắt mới được." Giọng điệu của Cổ Quy thay đổi, giọng nói già nua xen lẫn chút ý cười hòa hoãn, hoàn toàn không để tâm đến xung đột trong lời nói trước đó.
"Có thể hóa can qua thành ngọc bạch là tốt nhất. Chỉ là bảo vật phát ra từ Phù Quan cũng tương đối hạn chế, Ta và sư muội thì không quan tâm lắm. Vả lại xung đột giữa huynh muội ta với các vị có mặt ở đây tương đối ít, khả năng mà linh vật chúng ta cần có hữu dụng với chư vị cũng không cao. Ngược lại thì U Nguyệt Ma Tí này lại có vẻ khác biệt, ma công mà y tu luyện khiến các vị kiêng kị như vậy, chắc hẳn các vị cũng không muốn y càng tăng tiến thêm một bước, sau này thống trị các vị trong cổ mộ này chứ?"
Nhận thấy Cổ Quy đại yêu không có ý làm khó thêm, Lục Tiểu Thiên cũng thuận nước đẩy thuyền. Trong số những người có mặt, có thể nói kẻ thù không đội trời chung với hắn chỉ có U Nguyệt Ma Tí. Nếu đổi lại là hạng người chỉ lo lợi ích như Hạng Nhất Hàng, Lục Tiểu Thiên cũng không ngại tạm thời giả vờ hòa bình. Tuy nhiên, U Nguyệt Ma Tí này mang trong mình một phần huyết mạch của Man Hoang dị thú Nhai Tí. Nhai Tí "bất cộng đái thiên" (không đội trời chung), đây là kinh nghiệm xương máu của người xưa, không phải chuyện đùa. Nhìn thấy U Nguyệt Ma Tí xuất hiện cùng Phong Tuyết Cự Ma Viên, Lục Tiểu Thiên biết rằng trận chiến trước đây với Phong Tuyết Cự Ma Viên chắc chắn là do tên U Nguyệt Ma Tí này ở sau màn bày mưu tính kế.
Hạng Khuynh Thành nghe được Lục Tiểu Thiên gọi mình là sư muội, trong lòng hừ khẽ một tiếng, nhưng cũng không có lên tiếng phản bác. Nàng tự nhiên biết được Lục Tiểu Thiên nói như vậy là để những gia hỏa giảo hoạt lão luyện kia cảm thấy quan hệ của bọn họ rất vững chắc.
Mặc dù đã hiểu rõ lý do, nhưng trong lòng vẫn có chút khác thường. Tuy nhiên, đây không phải lúc để phân tâm, Hạng Khuynh Thành nhanh chóng lấy lại tinh thần, thâm khen ngợi sự nhạy bén của Lục Tiểu Thiên. Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, có thể nghĩ ra biện pháp khơi dậy sự đối lập của mấy tên cường giả cấp bậc đại tu sĩ này với U Nguyệt Ma Tí, Lục Tiểu Thiên quả là phản ứng nhanh nhạy.
Nghe thấy lời Lục Tiểu Thiên nói, sắc mặt U Nguyệt Ma Tí lập tức thay đổi, nhưng lại nhanh chóng cười khẩy.
"Tiểu tử, mặc cho ngươi có quỷ kế đa đoan đến đâu, cũng đừng hòng xúi giục mấy lão bằng hữu ở đây hạ thủ với ta. Họ đều không phải là những kẻ ngu ngốc, sẽ không liều mạng với ta vào thời khắc mấu chốt này, để rồi để cho người khác tới nhặt tiện nghi. Ngươi tưởng rằng chỉ với vài lời nói suông của mình, là có thể làm gì được ta sao? Không sợ nói thật cho ngươi biết, cổ mộ này chính là địa phương táng thân của ngươi!"
"Lời người muốn giết ta, ta đã nghe qua rất nhiều lần rồi. Nhưng không có lần nào có thể thành hiện thực cả." Lục Tiểu Thiên cười nhạt nói.
Sau đó lại liếc mắt nhìn Cổ Quy, Yêu Thứu và Kim Giáp Thi Vương, phát hiện mấy tên gia hỏa này quả nhiên là không có động thái gì, chỉ ôm thái độ đứng một bên xem náo nhiệt.
"Thôi được rồi, nếu như chư vị ở đây cũng không hề quan tâm tới việc phải phân chia bảo vật với U Nguyệt Ma Tí, ta cũng chẳng sao cả."
"Trụy Ma Đàm gần đây tựa hồ xuất hiện một chút dị biến, hàn khí so với trước kia càng kinh người hơn, Đãng Hồn ma âm xuất hiện lần trước cũng khó đối phó hơn nhiều, chúng ta hợp sức mà suýt chút nữa sơ suất. Giờ có thêm một phe tham gia cũng coi như không tệ." Ánh mắt Yêu Thứu lóe lên mở lời nói. "Mọi thứ lấy bảo vật làm trọng, an oán cá nhân của hai vị hãy để giải quyết sau đi." Ánh mắt Kim Giáp Thi Vương đảo qua U Nguyệt Ma Tí, Lục Tiểu Thiên, Hạng Khuynh Thành mấy người rồi cũng gật đầu nói.
"Cũng được, vậy sau khi tâm bảo xong rồi chúng ta lại giải quyết ân oán cá nhân này. Chỉ có điều, hai người ta và sư muội mới tới địa phương này lần đầu, không biết cách thức phân phối bảo vật của Phù Quan có quy tắc gì không, hay là theo như nhu cầu?" Mấy lão gia hỏa gian xảo này đứng một bên nhìn chằm chằm. Trong tình huống không thể lôi kéo bọn họ vào vũng nước đục, Lục Tiểu Thiên tự nhiên không thể mạo muội xuất thủ, vô duyên vô cớ để người khác chiếm tiện nghi.
"Tự nhiên là theo như nhu cầu, đương nhiên, nếu bảo vật vô cùng giá trị, người may mắn có được, ắt hẳn phải chia sẻ một ít lợi ích cho những người không nhận được gì. Những người có mặt ở đây, hẳn là đã chuẩn bị đầy đủ. Tiếp theo nếu còn có kẻ rình rập bảo vật, hãy cứ theo quy cũ cũ trước đây, liên thủ đánh đuổi chúng. Chư vị cảm thấy sao?" Âm thanh của Cổ Quy gia nua nhưng lại lộ ra một cỗ sát ý nói.
Lục Tiểu Thiên và Hạng Khuynh Thành đương nhiên không có vấn đề gì, chỉ cần họ có thể tham gia và được phân cho một chén canh là được. Tuy nhiên, họ cũng không hy vọng có quá nhiều người tham gia vào.
"Nếu đã như vậy, mọi việc coi như đã thống nhất. Hiện tại còn mấy canh giờ nữa thì Phù Quan sẽ xuất hiện, ta tạm thời rời đi trước, chư vị cứ tự nhiên." Cổ Quy ngáp dài, có vẻ như buồn ngủ nói.
Dứt lời, Cổ Quy cũng không đợi những yêu ma thi vương khác đáp lời, liền tự mình đằng vân bay lên, trong chớp mắt liền biến mất vào một mảng ánh sáng đen đẳng xa.
Yêu Thứu cũng võ cánh bay đi vài trăm trượng, rồi đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng.