Chương 169: Chốn cũ
Chương 169: Chốn cũ
"Bình thường ta đơn độc một mình quen rồi." Trong lòng Lục Tiểu Thiên có chút không nguyện ý. Sở dĩ hắn lựa chọn một ngọn núi độc lập cũng chính là không muốn bị ngoại giới quấy nhiễu.
"Cái này... Lục sư thúc bình thường nhất định sẽ vì tu luyện mà không có thời gian chăm sóc linh điền, dược viên. Biểu muội cũng có thể làm giúp tiền bối. Hơn nữa mỗi một tu vi Trúc Cơ kỳ ở Linh Tiêu Cung đều có một tuỳ tùng đi theo phụ trách những việc này. Xử lý tạp vật trong động phủ, dọn dẹp cỏ dại trên ngọn núi này nọ. Những việc này không hề chiếm dụng linh thạch của Lục sư thúc, Linh Tiêu Cung mỗi tháng đều có bổng lộc cố định cho Lệ Bình." Trong lòng La Khang thấp thỏm nói, sợ Lục Tiểu Thiên sẽ cự tuyệt, lại bổ sung thêm mấy câu.
Lục Tiểu Thiên có thể nhìn ra vẻ mặt có ý nịnh nọt của La Khang. Điều này cũng thường thấy ở Linh Tiêu Cung, hắn nghĩ thầm hầu như mỗi một tu sĩ đều ở phụ cận động phủ mình mở ra mấy cái dược viên. Khi năm tháng trôi qua, những thảo dược đó cũng sẽ càng ngày càng đáng giá, cho dù bản thân không dùng tới, sau này cũng có thể lưu lại cho hậu nhân. Hoàn cảnh trước đây của hắn ở Linh Tiêu Cung có chút đặc thù nên vẫn luôn độc lai độc vãng. Bất quá sau này sẽ có nhiều người chú ý tới hắn, cũng không nên biểu hiện quá khác biệt với mọi người.
Lại nói La Khang trước đây cũng có chiếu cố với bản thân, hơn nữa một số chuyện vụn vặt trong Linh Tiêu Cung có thể để La Khang đi xử lý giúp mình. Ví như hôm nay đi mua đan lô, không cần bản thân phải lãng phí thời gian đi một chuyến.
Vì thế Lục Tiểu Thiên gật đầu nói: "Cũng được, ta cũng có suy nghĩ mở mấy cái dược viên, sau này giao cho huynh muội hai người. Chỉ cần phải nhớ kỹ, khi không có việc gì không được tiến vào động phủ quấy nhiễu ta tu luyện là được."
"Vâng, vâng, vãn bối nhất định ghi nhớ." La Khang vẻ mặt vui mừng, y cũng vì làm việc ở Tạp Dịch Điện, cũng vừa khéo biết được Lục Tiểu Thiên đã trúc cơ thành công. Nên liền dẫn theo biểu muội của mình qua đây tìm vận may. Không nghĩ tới lại thật sự để y tranh thủ được, đây chính là sự việc mà y làm đúng nhất từ khi tiến vào Linh Tiêu Cung.
"Hai người chúng ta cũng coi như có chút giao tình, không cần phải quá mức câu nệ. Chỗ này có một số đan dược, ngươi phân ra đem đi đổi chút linh thạch, sau đó lại mua chút hạt giống về trồng trong dược viên đi." Lục Tiểu Thiên đưa cho La Khang mấy chục bình Tụ Khí Đan và Huyền Lộ Đan, không do hắn trước đó luyện chế ra, lưu lại cũng không có quá nhiều tác dụng. Một lần đem ra quá nhiều khá tránh sẽ khiến một số người hoài nghi, hắn cũng không có tinh lực lãng phí thời gian vào việc này, để cho La Khang đi làm chính là thích hợp nhất.
"Vâng, vâng, vãn bối nhất định giúp Lục sư thúc quản lý tốt dược viên... " Thần tình La Khang kích động, bộ dạng cảm động rơi nước mắt, vỗ ngực cam đoan nói mấy năm sau Lục Tiểu Thiên sẽ thấy được một mảnh linh thảo mọc liên miên.
Lục Tiểu Thiên nghe vậy liền cười cười. Hắn nếu như trông đợi vào linh thảo bên trong dược điền, e sợ cả đời này vô duyên với Kim Đan đại đạo mất thôi.
"Cực phẩm Tụ Khí Đan, cực phẩm Huyền Lộ Đan!" Sau khi Lục Tiểu Thiên rời đi, La Khang nhìn sơ qua linh đan bên trong bình, phát hiện bên trong hầu như đều là cực phẩm đan dược. Tuy rằng đẳng cấp hơi thấp, nhưng bán ra số lượng cực phẩm đan dược như vậy cũng có thể đáng giá không ít linh thạch.
"Biểu ca, huynh có giao tình với vị Lục tiền bối này?" Hà Lệ Bình nhìn Lục Tiểu Thiên đã phá không rời đi, đôi mắt nhấp nháy hiếu kỳ hỏi.
"À, những thứ này đều là chuyện cũ, nghĩ lại trước đó Lục sư thúc vừa mới tiến vào Linh Tiêu Cung, còn lĩnh nhiệm vụ tạp dịch từ tay ta. Lúc đó hắn bất quá là một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ, không nghĩ tới sau tám năm, hiện tại hắn đã là tiền bối Trúc Cơ kỳ rồi." La Khang thở dài nói. Bất quá trên mặt vẫn có chút hy vọng nói: "Cũng may vị Lục sư thúc này là loại người niệm tình cũ, dựa vào giao tình với hắn, ngày tháng sau này của hai người chúng ta sẽ tốt hơn rồi. Quản lý cả toà Thanh Nguyệt phong, còn đại biểu cho Lục sư thúc bán ra đống cực phẩm đan dược này. So với làm việc bên Tạp Dịch Điện còn tốt hơn nhiều, hơn nữa linh khí của Thanh Nguyệt phong so với nơi ở trước đó của chúng ta còn nồng đậm hơn không ít, sau này ở hai người chúng ta ở nơi này tu luyện cũng có thể nhanh hơn rất nhiều."
Hai huynh muội La Khang nghĩ tới ngày tháng sau này, trên mặt tràn đầy hy vọng.
Sau khi có được đan lô, Lục Tiểu Thiên ở trong động phủ mới của mình liên tiếp luyện chế đan dược. Không còn loại trạng thái lĩnh ngộ đó, luyện chế ra cực phẩm đan dược cũng phải dựa vào vận khí. Bất quá Bồi Nguyên Đan mới luyện chế ra từ đan lô này, trên căn bản đều là trung phẩm và thượng phẩm, cũng khiến hắn rất vừa ý.
Cân nhắc tới thời gian sau khi xuất môn lịch luyện cũng rất dài, nên đoạn thời gian này hắn đều tập trung luyện chế Bồi Nguyên Đan. Tình huống của Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ không giống nhau, hắn cũng không trông cậy có thể giống như trước đây mỗi năm tăng lên một tầng.
Còn hai huynh muội La Khang cũng đang bận rộn khai mở dược điền ở Thanh Nguyệt phong rồi gieo xuống hạt giống linh thảo. Hai người La Khang tự mình làm tất cả, bận tới tối tăm mặt mũi. Bởi vì bên Thanh Nguyệt phong tương đối bận rộn, La Khang lại còn phải thường xuyên chạy tới bên Tạp Dịch Điện để làm việc. Vì thế La Khang dứt khoát từ bỏ công việc bên Tạp Dịch Điện, chuyên tâm chăm sóc dược điền trong Thanh Nguyệt phong.
Hai tháng sau, hai huynh muội La Khang, Hà Lệ Bình nhìn thấy một đạo kim quang từ đỉnh Thanh Nguyệt phong phóng lên tận trời, không khỏi mơ ước không thôi. Chỉ có sau khi trúc cơ thành công, mới có thể ngự không phi hành, xem không trung như đất bằng. Đối với việc Lục Tiểu Thiên rời đi, hai người cũng không hề kỳ quái. Hôm trước hắn đã nói qua với bọn họ, lần rời khỏi này có thể là mấy năm. Đoạn thời gian này hai người bọn họ có thể tự do đi lại trên Thanh Nguyệt phong.
"Lục sư huynh!" Trên Thanh Liên chủ phong, lúc này đã có ba người đợi sẵn ở đây. Trong đó có một thiếu nữ dịu dàng vui mừng chào hỏi Lục Tiểu Thiên.
"Điền sư muội!" Lục Tiểu Thiên tươi cười gật đầu với Điền Tĩnh. Xem ra nữ tử này vận khí cũng không tệ, không chỉ có thể rời khỏi Huyết sắc Cấm Địa, hơn nữa dựa vào hai khoả Trúc Cơ Đan đã có thể trực tiếp trúc cơ thành công."
"Vị này... "
"Hiện tại ngươi đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, kêu ta Tuân Tu sư huynh là được." Lão giả lưng gù Tuân Tu hiển nhiên cũng nhận ra Lục Tiểu Thiên kẻ một lần phục chế hơn trăm loại đan phương này.
Một thanh niên khác thần tình lãnh đạm gọi là Tống Hổ, cũng là người sống sót ra khỏi Huyết Sắc Cấm Địa. Chỉ bất quá trước đó không hề gặp được mấy người Lục Tiểu Thiên. Trên Phi Diên chiến thuyền, còn có lúc lĩnh Trúc Cơ Đan trên chủ phong Linh Tiêu Cung cũng đã gặp qua, cũng không tính là xa lạ.
"Tuân sư huynh sớm đã trúc cơ nhiều năm, sao lại cùng những người mới như chúng tiếp nhận nhiệm vụ lịch luyện?" Lục Tiểu Thiên kinh ngạc nói.
"Ở Linh Tiêu Cung quá lâu rồi, nên muốn ra ngoài một chuyến, hơn nữa hai tháng nay cũng không có đệ tử mới trúc cơ thành công, nên liền xin môn phái tiếp nhận công việc này." Tuân Tu cười ha ha, vuốt mấy sợi râu thưa thớt nói. "Ta cũng mới gần đây nghe được tên tuổi của ngươi, nhìn không ra ngươi lại có thể áp chế nhiều tu sĩ lợi hại của Cổ Kiếm Tông và Thanh Đan Cung như vậy, tăng sĩ khí cho Linh Tiêu Cung ta, không tệ, thật là không tệ."
Lục Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn quanh, ở đây chỉ có mấy người bọn họ. Tống Hổ cũng sẽ không nói chuyện nhàm chán này của hắn, có lẽ là do Điền Tĩnh vừa mới nói đây. "Chỉ là vận khí mà thôi, hơn nữa tiến vào Trúc Cơ kỳ rồi, một số thủ đoạn trước đó cũng không dùng được nữa. Nếu như bắt đầu, hiện tại để ta gặp lại bọn họ, sợ rằng chỉ có thể bỏ chạy mà thôi."
"Đúng vậy, tới Trúc Cơ kỳ, uy lực của pháp lực phát huy ra cũng không giống nữa, pháp khí của Cổ Kiếm Tông lại vô cùng lợi hại. Ngươi có thể ý thức tới điểm này cũng còn không hồ đồ. Năm xưa ta chính là tuổi trẻ khí thịnh, xung đột với một tu sĩ của Cổ Kiếm Tông. Kết quả bị trọng thương, sau khi thương thế lành lặn, bộ dạng cũng trở nên như vậy." Tuân Tu gật đầu tán thành nói. Sau đó có chút chán nãn phất phất tay, tế ra một cái pháp khí tiểu thuyền màu nâu nói: "Tiểu thuyền của ta nhiều nhất chỉ có thể chở hai người, các ngươi tự mình ngự khí phi hành đi."
Tiểu thuyền màu nâu đó đón gió biến lớn, giống như là chiến thuyền lá, Tuần Tu liền nhảy lên đó.
Cũng là một kiện pháp khí phi hành không tồi, nhìn bộ dạng Tuân Tu không hề sử dụng bao nhiêu pháp lực, chỉ dùng một số linh thạch. Tốc độ lại còn nhanh hơn bọn họ ngự khí phi hành nhiều.
Lục Tiểu Thiên, Điền Tĩnh, Tống Hổ ba người tự mình lấy pháp khí ra, theo sát phía sau pháp thuyền màu nâu đó.
Từ Linh Tiêu Cung đi tuần tra tới Bắc Lương quốc, cần phải đi qua Vọng Nguyệt thành. Riêng quảng đường tới Vọng Nguyệt thành cũng tương đối xa rồi. Giữa chừng nghỉ ngơi mấy lần, mấy người Lục Tiểu Thiên liền nhìn ra chỗ bất phàm của Tuân Tu.
Mấy người bọn họ bởi vì ngự khí phi hành khoảng cách dài, pháp lực cũng tiêu hao không ít, không thể không ngừng lại nghỉ ngơi. Bất quá vị tu sĩ sớm đã tiến vào trúc cơ kỳ nhiều năm như Tuân Tu thì vẻ mặt vẫn như thường, vẫn còn dư lực. Lục Tiểu Thiên âm thầm phỏng đoán, cũng không biết Tuân Tu rốt cuộc là Trúc Cơ trung kỳ hay là hậu kỳ. Chỉ là đối phương không nói, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không đi hỏi, để tránh chạm vào điều kiêng kỵ của đối phương.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, bọn họ một đường hữu kinh vô hiểm đi tới Vọng Nguyệt thành.
Nhìn khí thế hùng hồn của Vọng Nguyệt Thành, dòng ngươi qua lại trên đường phố vẫn thoi đưa như cũ, trong lòng Lục Tiểu Thiên rất có cảm xúc.
"Tốt, đã đến Vọng Nguyệt Thành, mọi người tự mình xử lý chuyện của mình đi. Đúng rồi, ba ngày sau, trong Vọng Nguyệt Thành có một cái đấu giá hội, nếu các ngươi hứng thú cũng có thể đi tới đó kiến thức một chút." Tuân Tu thu lại phi thuyền nói.
"Tuân sư huynh biết sẽ có một cái đấu giá hội?" Tống Hổ kinh ngạc hỏi.
"Nếu như không phải có cái đấu giá hội này, ta lại vì sao sẽ chạy tới đây, tự nhiên là tính toán thời gian rồi. Những người mới như các ngươi, tài lực có hạn, mặc dù không đấu giá được đồ tốt nào, nhưng dầu gì cũng có thể mở mang kiến thức một chút. Nhưng còn Lục sư đệ, nói không chừng có thể kiếm được vật mình muốn. Dừng chân ở Vọng Nguyệt Thành nửa tháng, nửa tháng sau, tập hợp lại ở chỗ này. " Tuân Tu khoát tay áo, không đợi mấy người họ nói đi, liền đi đầu tiến vào trong thành.
Lục Tiểu Thiên sờ mũi một cái, rốt cuộc là do bước vào Trúc Cơ kỳ quá lâu nên quan hệ cũng rộng, không cần hỏi cũng biết Trúc Cơ Đan trên người hắn sớm đã bị các tu sĩ có bối cảnh ở trong môn phái đổi hết rồi, đồng thời cũng bồi thường lượng linh thạch nhất định, hoặc là những đồ vật khác có giá trị không nhỏ.
Điền Tĩnh và Tống Hổ mỗi người cũng có việc riêng của mình. Sau khi Tuân Tu vào thành, mấy người bọn họ cũng lần lượt tách ra.
Lục Tiểu Thiên ở đi một vòng quanh các con phố ở Vọng Nguyệt Thành liền cảm thấy không hứng thú. Đồ vật trong Vọng Nguyệt Thành cũng không ít, tràn ngập đủ loại linh vật, nhưng trên cơ bản đều dành cho tu sĩ Luyện Khí kỳ. Đối với hắn bây giờ mà nói không có chút giá trị nào.
"Nha, vị tiền bối này, muốn mua hay là đặt chế binh khí?" Vương thị binh khí phường nhìn thấy Lục Tiểu Thiên đi vào, nữ hầu của phường thị liền vội vàng tiến lên chào hỏi. Khả năng tiêu linh thạch của tu sĩ Trúc Cơ kỳ vượt xa Luyện Khí kỳ. Huống chi còn là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ trẻ tuổi như vậy, nếu như có thể được hắn nhìn trúng, không khác nào một bước lên mây.
"Mang ta đi nhìn xem binh khí tốt nhất của binh khí phường các ngươi." Đáng tiếc đối mặt với nữ tử có chút e thẹn này, Lục Tiểu Thiên không chút cảm xúc, trực tiếp lãnh đạm nói.
"Vị tiền bối này, ta là phó phường chủ của binh khí phường này, xin tiền bối theo ta lên gian phòng riêng trên lầu." Nữ hầu đang muốn có hành động. Thì từ trong một cánh cửa nhỏ bên trong binh khí phường đi ra một vị phụ nhân nhan sắc bình thường mặc váy tím có tu vi Luyện Khí trung kỳ, làm động tác xin mời nói.
"Trên lầu các ngươi chỉ có mấy món pháp khí như vậy?" Sau khi Lục Tiểu Thiên theo thiếu phụ váy tím lên lầu, nhìn thấy trên giá binh khí có để năm sáu kiện pháp khí, biểu tình không hề xao động, trong túi trữ vật của hắn cũng có mấy kiện pháp khí công kích giống như vậy.
"Tự nhiên không phải, Nếu như tiền bối dùng linh thạch thanh toán, tệ phường chỉ có thể cung cấp mấy món pháp khí này. Còn nếu như tiền bối có thể sử dụng đan dược thanh toán, tệ phường tự nhiên cũng có thể cung cấp pháp khí trân quý hơn nữa. Chắc hẳn tiền bối là tu sĩ của một đại môn phái, trên người cũng không thiếu đan dược mới phải." Thiếu phụ váy tím ở trước mặt Lục Tiểu Thiên không hề có chút câu nệ, trên mặt còn mang một chút ý thăm dò hắn.
"Vậy cũng phải xem pháp khí của các ngươi có đáng giá hay không." Lục Tiểu Thiên cười lạnh nói.
"Tin rằng sẽ không để cho tiền bối thất vọng." Thiếu phụ váy tím vung tay lên một cái, bảy tám kiện pháp khí lần lượt lơ lửng ở trước mặt hắn. Trong đó có một kiện lục sắc trường mâu khí thế không ngờ cũng gần với Liệt Địa Đao, uy lực tất nhiên không thể coi thường, chỉ là hắn đã có Liệt Địa Đao, nên cũng không cần nó lắm. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ đấu pháp cũng không giống nhau.
Tu sĩ Luyện khí kỳ sử dụng pháp khí, dù cho tu vi có cao hơn, cũng chỉ có thể kích phát ra một phần nhỏ uy lực của pháp khí. Ngoại trừ giống Viên Hạo, Độc Cô Hàn loại tu sĩ thiên phú cực cao kia. Còn lại giống như là Tô Thanh và hắn, mặc dù có thể đồng loạt điều khiển mấy món pháp khí, cũng chỉ là lấy nhiều thắng ít mà thôi. Mỗi kiện pháp khí đều chỉ có thể kích phát một chút uy lực.
Nhưng sau khi đến Trúc Cơ kỳ, đối với việc vận dụng pháp khí, phối hợp với chiến kỹ bất đồng, thường thường có thể phát huy ra uy lực lớn hơn. Cũng không phải là đơn thuần dựa vào số lượng pháp khí để thủ thắng. Hơn nữa kích phát uy lực pháp khí càng lớn, thường thường cần tiêu hao càng nhiều pháp lực. Với tu vi Trúc Cơ tầng một của hắn hiện tại, mặc dù tu luyện Liệt Thần Bí Thuật chia ra chủ phó nguyên thần, có thể tuỳ tâm sở dục sử dụng hai thanh pháp khí, nhưng pháp lực trong đan điền cũng không đủ a.
Pháp khí phòng ngự hắn cũng có, với tu vi hiện tại của hắn, pháp khí phòng ngự Tinh Đăng tự nhiên cũng còn có thể phát huy ra uy lực lớn hơn. Hơn nữa còn có một tấm phòng ngự tứ giai Linh phù. Sau khi nhìn lướt qua những món pháp khí công kích và phòng ngự nhưng hắn không mấy vừa ý, ánh mắt Lục Tiểu Thiên cuối cùng lại để ý tới một món đồ vật giống như là mặt nạ người vậy, "Kiện pháp khí này lại có chút kỳ quặc, dùng để dịch dung?"
"Tiền bối mắt sáng như đuốc, xác thực như thế, cái này là Mặt Nạ Thiên Huyễn có thể tùy ý cải biến dung mạo và khí chất của một người. Người tu vi càng cao, khi sử dụng hiệu quả sẽ càng tốt, chính là Kim Đan lão tổ, cũng không dễ dàng nhìn thấu." Thiếu phụ váy tím trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, không nghĩ tới Lục Tiểu Thiên cuối cùng miễn cưỡng nhìn trúng kiện pháp khí này. Cái Mặt Nạ Thiên Huyễn này ngoại trừ cải biến dung mạo và khí chất bên ngoài của một người ra, hoàn toàn không có bất kỳ năng lực công kích và phòng ngự gì. Giá cả cũng không thấp hơn những món pháp khí khác, có rất ít tu sĩ nguyện ý hao tốn đan dược trân quý vào món đồ không có bao nhiêu giá trị thực tế này.
"Cái mặt nạ này của ngươi dùng đan dược gì để đổi?" Lục Tiểu Thiên hỏi.
"Chỉ cần đan dược dùng để tinh tiến tu vi là được. Đương nhiên, nếu như là một số đan dược trân quý thì còn tốt hơn." Thiếu phụ váy tím cười không ngớt nhìn Lục Tiểu Thiên nói.