Chương 1701: Thất tung, thức tỉnh
Chương 1701: Thất tung, thức tỉnhChương 1701: Thất tung, thức tỉnh
Chương 1701: Thất tung, thức tỉnh
Nam sơn bắc thủy vị chi dương, Lục Tiểu Thiên và Hạng Khuynh Thành lựa chọn một nơi dừng chân dưới chân núi, trong một cái hốc rễ cây Thạch Dung.
Thạch Dung Yêu Thụ cũng là một loại yêu thực đặc biệt trong Thạch Yêu Động. Thân cây không hẳn là gỗ, cũng không hẳn là đá. Thân cây cao gần trăm trượng, không tính là thấp, nhưng Thạch Dung Yêu Thụ lớn có thể bao phủ cả trăm dặm. So với nó, bản thân có vẻ cực kỳ bé nhỏ. Rễ của Thạch Dung Yêu Thụ rất kỳ lạ, mọc thẳng đứng từ thân cây xuống lòng đất. Vô số rễ cây rũ xuống từ trên không tạo nên một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.
Xa xa nhìn lại, vô số rễ cây rũ xuống từ thân Thạch Dung Yêu Thụ như tạo thành một khu rừng rậm rạp, một cây mà thành rừng, dùng để hình dung Thạch Dung Yêu Thụ này không gì thích hợp hơn.
Trước đó, ba người Lục Tiểu Thiên, Hạng Khuynh Thành và bạch giáp nữ tử bị yêu phong thổi tứ tán. Bạch giáp nữ tử bị yêu vật mang theo đằng mạn cuốn đi. Lục Tiểu Thiên và Hạng Khuynh Thành căn bản không kịp ứng cứu.
Sau đó, Lục Tiểu Thiên và Hạng Khuynh Thành vừa đánh vừa chạy, vất vả lắm mới thoát khỏi Hắc Văn Thạch Mãng Yêu, rồi lại đụng độ vài lần với Thạch Yêu cấp Nguyên Anh kỳ. Sau nhiều trận đại chiến, hai người chạy đến một cái hốc cây dưới gốc Thạch Dung Yêu Thụ này mới tạm thời ổn định lại.
Thạch Dung Yêu Thụ trước mắt như một khu rừng màu vàng nâu, thân hình Lục Tiểu Thiên nhẹ nhàng lướt đi trong đó, chớp mắt đã đến một nơi rễ cây đan xen. Vị trí như thế này dưới không ít gốc Thạch Dung Yêu Thụ, nhìn qua cũng không có gì đặc biệt.
Lục Tiểu Thiên tay kết pháp quyết, một lát sau, một đạo linh quang đánh vào bên trong rễ cây. Để che giấu hoàn toàn khí tức của mình, Hạng Khuynh Thành đã bố trí một cấm chế đặc biệt, chỉ có hai người họ mới có thể ra vào.
Linh quang chìm vào rễ cây, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào. Lục Tiểu Thiên nhíu mày, vận chuyển pháp lực, rễ Thạch Dung Yêu Thụ trước mặt đột nhiên tách ra hai bên, lộ ra lối vào bên trong tối tăm nhưng còn khá sạch sẽ. Hắn nhanh chóng lách vào trong, nhưng phát hiện bên trong trống rỗng, không có bóng dáng của Hạng Khuynh Thành.
"Hạng Khuynh Thành không ở đây?" Lục Tiểu Thiên kiểm tra xung quanh, không thấy dấu vết đánh nhau, trong lòng hơi yên tâm một chút. Có lẽ Hạng Khuynh Thành thấy hắn lâu không ve nên đã tự mình đi ra ngoài. Nếu không, dù có Thạch Yêu xông vào đây, với thực lực của Hạng Khuynh Thành, dù có gặp phải thập nhị giai đại yêu cũng không thể nào bị bắt đi mà không có chút phản kháng nào.
Lục Tiểu Thiên lắc mình, ra khỏi hốc cây rộng rãi, phong ấn lại hốc cây. Hắn tìm kiếm xung quanh một hồi, lần lượt gặp phải một con thập giai Lam Văn Yêu Ưng và một con thập nhất giai Thạch Yêu Lang. Sau một hồi chiến đấu, hắn đã giết chết hai con yêu vật này. Tìm kiếm khắp nơi trong phạm vi trăm dặm, nhưng vẫn không thấy tung tích của Hạng Khuynh Thành.
"Nữ nhân này đi đâu rồi?" Trong Thạch Yêu Động, khí tức hỗn tạp, dù là khí tức của tu sĩ Nhân tộc hay Thạch Yêu đều rất dễ bị phân tán. Thêm vào đó, thời gian đã lâu, cho dù thực lực Lục Tiểu Thiên đã tăng lên rất nhiêu, cũng khó mà tìm được tung tích của Hạng Khuynh Thành.
Tự mình tìm kiếm một hồi, không có kết quả, Lục Tiểu Thiên vỗ vào túi linh thú. Bạch quang lóe lên, Truy Linh Khuyển vui vẻ nhảy ra. Được nuôi dưỡng bằng Bách Hoa Lộ đầy đủ, Truy Linh Khuyển béo lên một vòng so với trước, trông cực kì đáng yêu. Truy Linh Khuyển đánh hơi xung quanh, không thích thú lắm với Thạch Yêu Động không có nhiều sinh khí này, bất mãn kêu lên hai tiếng với Lục Tiểu Thiên.
"Đi tìm người giúp ta, đừng nói nhảm nữa. Không tìm được thì cắt khẩu phần của ngươi. Tìm được thưởng cho ngươi một bình Bách Hoa Lộ." Lục Tiểu Thiên liếc nhìn Truy Linh Khuyển nói.
Truy Linh Khuyển vừa nghe, lập tức ngoan ngoãn vẫy đuôi. Lục Tiểu Thiên thâm mắng một tiếng, tên này càng ngày càng gian xảo. Trước đây khi đi cùng Hạng Khuynh Thành, Truy Linh Khuyển biết mùi hương trên người nàng, không cần phải dặn dò nhiều.
Truy Linh Khuyển hít hít mũi, đánh hơi khắp nơi, nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối gì. Hai túi linh thú khác lại rung lên, sắc mặt Lục Tiểu Thiên vui mừng. Không chỉ có Tiểu Hỏa Nha, con họa tỉnh chuyên gây họa kia, mà ngay cả Phá Giới Trùng đã ngủ say nhiêu năm cũng tỉnh lại.
Tiểu Hỏa Nha thì thôi đi, phần lớn thời gian chỉ gây ồn ào. Nhưng khả năng phá giải cấm chế của Phá Giới Trùng lại khiến Lục Tiểu Thiên, một trận pháp sư, cũng phải tự than không bằng.
"Chíu! Chíu!" Thân hình tròn vo màu đen của Phá Giới Trùng so với trước đây lại mập thêm một vòng. Bề ngoài của nó như được khoác một lớp giáp đen bóng, trông cực kỳ phi phàm.
"Qua quạ." Tiểu Hỏa Nha từ lần trước hấp thu linh lực hỏa hệ của hỏa linh tinh, lông trên người vẫn chưa mọc đủ, chỗ có chỗ không, trông cực kỳ xấu xí.
Chỉ là Tiểu Hỏa Nha lại không có chút tự mình biết mình chút nào. Sau khi ra khỏi túi linh thú, tâm trạng ban đầu của nó rất tốt, dù sao lần trước cũng đã được ăn no nê. Nhưng sau khi ra ngoài, phát hiện ra hoàn cảnh hiện tại lại thấp kém như vậy, không có bao nhiêu Hỏa linh khí, đối với Tiểu Hỏa Nha mà nói, khắp nơi đều tràn ngập mùi tanh của đất, nơi đây hoàn toàn không có sức sống. Tiểu Hỏa Nha làm sao có thể chịu đựng được hoàn cảnh ngột ngạt như vậy, miệng kêu quàng quạc, ngay sau đó làm một động tác khiến Lục Tiểu Thiên cũng phải há hốc mồm. Tiểu Hỏa Nha tức giận, dáng vẻ như con người mà nhổ một bãi nước bọt, bộ dạng vô cùng chán ghét. Cũng không đợi Lục Tiểu Thiên đồng ý, nó vỗ cánh định bay trở lại túi linh thú.
Khóe miệng Lục Tiểu Thiên giật giật, tên này không muốn ở bên ngoài, hắn còn chẳng muốn thả nó ra để nó làm ồn ào nữa. Nếu không phải muốn xem sau khi nó nuốt Hỏa hệ linh tinh thì có gì thay đổi không, hắn thà để Tiểu Hỏa Nha luôn ở trong túi linh thú. Hiện tại xem ra, Hỏa hệ linh tinh dùng cho Tiểu Hỏa Nha cũng không phải là không có chút thay đổi nào, ít nhất là nó đã trở nên ồn ào hơn.
Thu hồi Tiểu Hỏa Nha vào túi linh thú, lúc này Lục Tiểu Thiên chỉ có thể cảm thán linh cam của người khác tốt như thế nào, còn con linh cầm mà mình nuôi, rõ ràng là một đại gia.
Cất Tiểu Hỏa Nha đi, nhìn sang Phá Giới Trùng, trong lòng Lục Tiểu Thiên mới có chút an ủi. Phá Giới Trùng chưa bao giờ khiến hắn thất vọng, mỗi lần ngủ say sau khi tỉnh lại, năng lực của Phá Giới Trùng đều có sự tăng lên nhất định. Lúc này có Phá Giới Trùng trong tay, đối với việc hắn đi lại trong những hiểm địa đầy cấm chế nguy hiểm, quả thực là như hổ mọc thêm cánh.
"Trở lại đây nào, tiểu gia hỏa, nơi này không thích hợp cho ngươi đâu." Lục Tiểu Thiên vươn tay ra, thu cả Phá Giới Trùng vào.
Truy Linh Khuyển vốn muốn quay lại chơi đùa với Tiểu Hỏa Nha, nhưng Tiểu Hỏa Nha đã chui vào túi linh thú. Truy Linh Khuyển đành phải bận rộn tìm kiếm xung quanh, không ngừng nhìn ngó, đôi tai cụp xuống thỉnh thoảng lại giật giật đầy căng thẳng. Lục Tiểu Thiên bám sát phía sau Truy Linh Khuyển. Mặc dù khứu giác của Truy Linh Khuyển cực kỳ nhạy bén, nhưng bản thân nó lại không có sức chiến đấu mạnh mẽ. Nếu chẳng may bị Thạch Yêu khác giết chết, Lục Tiểu Thiên sẽ không có thời gian đi tìm một con khác thay thế. Hơn nữa, Thạch Yêu ở đây rất giỏi che giấu khí tức, hoặc có thể nói khí tức của chúng rất gần với đất đai ở đây. Nếu đứng xa một chút, ngay cả Lục Tiểu Thiên cũng không thể phát hiện ra, nên hắn chỉ có thể bám sát Truy Linh Khuyển để đề phòng bất trắc.