Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1723 - Chương 1723: Trở Về

Chương 1723: Trở về Chương 1723: Trở vềChương 1723: Trở về

Chuong 1723: Tro ve

"Tiểu viện của ngươi quá nhỏ, không chứa được chúng ta, sau này chúng ta phải đổi sang một nơi rộng rãi hơn." Lục Tiểu Thiên lắc đầu nói. Trước đây ở Hạng Đô, ban đầu La Tiềm, Kiều Lam đều bị thương, còn Bát Túc Ma Ngưu Thú lại bị nhốt trong Hắc Ngục. Hắn tu luyện Thập Chuyển Dung Nguyên Công) không có đối thủ thích hợp, may mà còn có Hạng Cuồng cùng hắn luyện tập một thời gian.

(Thập Chuyển Dung Nguyên Công) càng về sau càng khó luyện, hiện tại Kiều Lam đã đột phá đến Nguyên Anh trung kỳ, Ngưu Côn cũng đã thành thập nhất giai yêu tu, thực lực của La Tiềm cũng tăng lên nhanh chóng. Thêm vào đó, lại có đại yêu Lục Vô Song gia nhập, sau này tu luyện Thập Chuyển Dung Nguyên Công không cần mượn người ngoài nữa, chỉ cần bọn họ là đủ rồi.

"Ý của tiên sinh là. .. ?" Vu Nhã thử hỏi. Ở Hạng Đô, đương nhiên là nàng ra mặt xử lý việc này là tiện lợi nhất.

"Ta có một bộ công pháp, nếu tu luyện xong, trong trường hợp cảnh giới không tăng lên, có thể tăng mạnh pháp lực trong cơ thể, chỉ là cần phải liên tục đấu pháp mới có thể đạt được hiệu quả, đến lúc đó các ngươi sẽ cùng ta tu luyện." Lục Tiểu Thiên nói,"Ngươi hãy tìm một nơi linh khí khá, nhưng tương đối hẻo lánh, có thể chứa được những người chúng ta đấu pháp mà không làm kinh động đến người ngoài."

"Ồ, pháp lực tăng gấp đôi? Ta cũng có thể tu luyện sao?" Lục Vô Song lập tức sáng mắt. Nàng từ lâu đã ngạc nhiên vì Lục Tiểu Thiên chỉ là Nguyên Anh trung kỳ mà pháp lực đồi dào đã không thua kém đại tu sĩ bình thường, thì ra là đã tu luyện một bộ công pháp lợi hại như vậy, cảnh giới không tăng mà pháp lực tăng gấp đôi. Thì ra là thế.

"Đương nhiên rồi, về sau còn trông cậy vào các ngươi ra nhiêu sức hơn nữa. Tu luyện bộ công pháp này, chỗ tốt là rõ ràng, nhưng quá trình gian khổ cũng khiến người ta nản lòng thoái chí. Các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý." Lục Tiểu Thiên gật đầu nói. Về sau tu luyện (Thập Chuyển Dung Nguyên Công) này cần Lục Vô Song làm chủ lực, muốn ngựa chạy tất nhiên phải cho ăn cỏ, nếu không có chút lợi ích nào, một hai lần thì không sao, thời gian dài ai mà vui vẻ được.

"Nói như vậy, yêu tộc cũng có thể tu luyện sao? Trên trời sẽ không rơi bánh có nhân, muốn tăng cường thực lực mà không bỏ ra, sao có chuyện tốt như vậy được." Bát Túc Ma Ngưu Thú cười toe toét.

"Hồ Tử thúc! Cuối cùng thúc cũng đã trở lại." Trở về tiểu viện của Vu Nhã ở Hạng Đô, Ngư Tiểu Kiều nay đã trưởng thành, xinh đẹp chạy đến, không hề để ý bên cạnh còn có một đám người.

"Hồ Tử thúc?" Lục Vô Song nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc. Lục Tiểu Thiên tuy không phải là đặc biệt anh tuấn, nhưng tóc bạc áo xanh, dung mạo thanh tú, trên người tự có một khí chất nhàn nhạt như núi xa, đâu có giống kiểu không cắt tỉa râu ria, để râu quai nón như vậy.

"Đầu đã thành thiếu nữ rồi, còn bám người như trước." Lục Tiểu Thiên theo thói quen vỗ nhẹ lên trán Ngư Tiểu Kiều. Trở lại tiểu viện quen thuộc ở Hạng Đô này, trong lòng hắn cũng có một cảm giác yên bình khác thường. Dù sao hắn là một tu sĩ Nhân tộc, vẫn thích ở những nơi con người sinh sống. Nếu có thể lựa chọn, tự nhiên hắn không muốn ở trong cổ mộ âm u chết chóc.

"Sư phụ, các vị sư thúc!" So với Ngư Tiểu Kiều, Hạng Hoa tỏ ra trâm ổn hơn nhiều, đứng ở cửa cung kính hành lễ với Lục Tiểu Thiên và mọi người. Cùng đến còn có phu phụ Hạ Cát, những người vẫn luôn ủ linh tửu ở đây, và đương nhiên còn có tu sĩ Nguyên Anh kỳ Trình Đức Tường bị hắn bắt đến làm lao động khổ sai.

"Kim Đan tầng hai rồi, không tệ." Lục Tiểu Thiên liếc mắt đã nhìn ra tu vi của Hạng Hoa. Về phần phu phụ Hạ Cát, cũng đã thuận lợi kết Đan. So với mấy tiểu bối này, ngược lại Trình Đức Tường có vẻ câu nệ hơn nhiều.

"Tiên sinh, ta đã thực hiện lời hứa của mình, không biết bây giờ. .. ?" Trình Đức Tường có chút bất an nhìn Lục Tiểu Thiên và mọi người. Trong số những người trước mặt, ngoại trừ Vu Nhã, những người khác đều mang đến cho y áp lực gần như khiến y nghẹt thở. Trình Đức Tường không khỏi thâm kinh hãi, xem ra những người này đều lấy thanh niên tóc bạc kia làm đầu, thầm nghĩ mình trước đây lại còn đánh chủ ý lên người này, xem ra có thể sống đến bây giờ đã là may mắn lắm rồi.

"Ừm, làm phiền rồi. Vu Nhã, ngươi chuẩn bị một phần lễ vật cho Trình đạo hữu, coi như cảm tạ y đã chăm sóc mấy tiểu gia hỏa này trong nhiêu năm qua." Lục Tiểu Thiên gật đầu. Trước khi vào cổ mộ, đúng lúc Tiểu Hỏa Nha nuốt Linh Tinh hệ Hỏa dẫn đến dị tượng thiên địa, thu hút Trình Đức Tường, Mục Dã Trường Đình và những người khác đến. Chỉ là những người này vốn đến để tìm bảo vật, không ngờ lại "trộm gà không được còn mất nắm thóc", không những không được ăn thịt dê mà còn bị dính đầy lông. Trình Đức Tường bị ép lập huyết thệ, đến Hạng Đô chăm sóc mấy tiểu bối thay Lục Tiểu Thiên. Hạng Hoa, phu phụ Hạ Cát vượt qua Kim Đan lôi kiếp đều có Trình Đức Tường ở bên cạnh hộ pháp.

"Đa tạ tiên sinh." Trình Đức Tường gật đầu, không khách sáo quá mức, nhưng cũng không cố ý tỏ ra thân thiết."Nếu không còn chuyện gì khác, lão phu xin cáo lui."

"Không còn gì nữa, đạo hữu cứ tự nhiên." Lục Tiểu Thiên gật đầu nói.

Trình Đức Tường thở phào nhẹ nhõm. Tuy bị trói buộc bởi huyết thệ, ở Hạng Đô mười mấy năm, nhưng linh khí ở Hạng Đô cực kỳ nồng đậm, dù sao cũng tốt hơn Mạnh Như Quân bị trọng thương Nguyên Anh. Biết rõ thanh niên tóc bạc trước mắt là một luyện đan tông sư cực kỳ cao minh, nếu là tình huống bình thường, Trình Đức Tường nhất định sẽ cố gắng lôi kéo giao tình. Nhưng mười mấy năm ở Hạng Đô, lão ta cũng không phải là uổng phí, coi như đã hiểu rõ một số sự tích của thanh niên tóc bạc trước mắt này ở Hạng Đô. Tuy có chỗ dựa vững chắc, kết giao tốt với Mang Tiêu gia chủ, nhưng những người đắc tội cũng có lai lịch lớn đến kinh người. Trấn Viễn tướng quân Hầu Liệt cũng tạm cho qua, còn có Trạch Vương Hạng Vũ Trạch, Tiêu gia của lục đại thế gia, và một luyện đan tông sư khác là Mặc Chiêm Thanh.

Càng biết nhiều, Trình Đức Tường càng sợ hãi vị tu sĩ tóc bạc này. Hai thế lực đều không phải người dễ chọc. Trình Đức Tường không muốn quá thân thiết với Lục Tiểu Thiên, không muốn tự dưng bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu giữa các đại gia tộc tu tiên này. Lão ta còn muốn sống thêm vài năm nữa.

"Gia hỏa này thật sự là không có chút nhãn lực nào." Nhìn Trình Đức Tường rời đi, Vu Nhã bĩu môi nói.

"Y không phải là không có nhãn lực, mà là quá có."

Lục Tiểu Thiên lắc đầu, tự nhiên sẽ không lãng phí thời gian với loại người khéo léo như Trình Đức Tường. Sau đó nói: "Vu Nhã, ngươi sắp xếp cho Lục Vô Song nghỉ ngơi, những người khác vất vả trở về, chắc hẳn là cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Sau khi an bài xong thì đến chỗ ta."

"Dạ, tiên sinh." Vu Nhã gật đầu. Trong lòng mừng thầm, xem ra bao nhiêu năm không gặp, chủ nhân của mình vẫn cần đến mình, có thể thấy không có ý xa lánh. Trước đó nhìn thấy Lục Tiểu Thiên thân thiết với Hạng Khuynh Thành, còn có Lục Vô Song có chút yêu mị này, trong lòng Vu Nhã thực sự lo lắng không thôi.

Lục Tiểu Thiên dẫn phu phụ Hạ Cát, còn có Hạng Hoa, Ngư Tiểu Kiều đến khu vực trống trải phía sau tiểu viện, đưa tay vung lên, một đạo cấm chế bao phủ tất cả mọi người bên trong. Tiểu viện này tuy không thích hợp cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ đấu pháp, nhưng cấm chế do Lục Tiểu Thiên bố trí, chứa đựng tu sĩ Kim Đan thi triển thủ đoạn vẫn không có vấn đề gì.

"Tiểu Kiều, Hạng Hoa, để ta xem mười mấy năm ta rời đi, hai người có lười biếng không."
Bình Luận (0)
Comment