Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1733 - Chương 1733: Tiến Tới

Chương 1733: Tiến tới Chương 1733: Tiến tớiChương 1733: Tiến tới

Chương 1733: Tiến tới

Hơn nữa, Ngân Tiêu Tử là sư phụ của Hạng Khuynh Thành, thủ đoạn không kém gì Hạng Cuồng, là một đại tu sĩ đã thành danh nhiều năm. Lục Tiểu Thiên không tin rằng y không có chút chuẩn bị nào. Trong mắt người ngoài, Hạng Nam Minh cực kỳ đáng sợ, nhưng Lục Tiểu Thiên lại không nghĩ vậy. Đợi đến khi Hạng Khuynh Thành đột phá cảnh giới đại tu sĩ, cộng thêm hắn và Lục Vô Song nữa, cho dù gặp phải cường giả như Tiêu Kình Lôi, không nói đến việc đánh bại đối thủ, ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình. Hơn nữa, hắn còn có một cỗ luyện thi cấp Nguyên Anh kỳ thực lực không tồi.

Ở lại Hạng Đô, đối phương cũng không thể làm gì được hắn. Tu luyện thêm một thời gian nữa, đợi đến khi Thập Chuyển Dung Nguyên Công) đạt đến cảnh giới cao hơn, hắn sẽ càng thêm tự tin hơn.

"Ngươi đồng ý rồi?" Trên mặt Hứa Tịnh vừa mừng rỡ lại vừa có chút bất ngờ.

"Ở bên ngoài Hắc Ngục, ta chẳng phải đã đồng ý rồi sao?" Lục Tiểu Thiên kỳ quái hỏi.

"Điều này không giống nhau. Được rồi, nếu ngươi không có việc gì, thì cùng ta đi nhé." Hứa Tịnh vui mừng ra mặt, không ngờ Lục Tiểu Thiên lại đồng ý nhanh như vậy, theo lời của Hạng Khuynh Thành thì tên này khi đối địch rất xảo quyệt."

"Thưa tiên sinh, có chuyện gì vậy?" Vu Nhã nhận được truyền âm của Lục Tiểu Thiên, lập tức đến hỏi.

"Ta phải đi ra ngoài một đoạn thời gian, ít nhất là vài tháng, lát nữa ngươi nói với Lục Vô Song một tiếng, bảo nàng trông chừng tên quỷ tu kia, nếu y có ý định bỏ trốn thì cứ giết luôn, không cần báo lại cho ta." Lục Tiểu Thiên nói.

"Dạ, La Tiêm và Ngưu Côn đều ở đây, một tên quỷ tu nho nhỏ cũng không làm nên sóng gió gì." Vu Nhã đáp.

"Tiểu Kiều và Hạng Hoa ngày thường làm phiền ngươi rồi."

"Tiên sinh cứ yên tâm. Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ." Vu Nhã gật đầu. Trong số các tu sĩ Nguyên Anh, tu vi của nàng là thấp nhất, thực lực cũng kém nhất. Nhưng Lục Tiểu Thiên vẫn giao việc cho nàng làm, chứng tỏ nàng vẫn có chút tác dụng, nếu thật sự rảnh rỗi, Vu Nhã ngược lại sẽ nghĩ lung tung.

Lục Tiểu Thiên gật đầu, có một số việc cũng không phải tu vi càng cao càng tốt, ít nhất trong việc sắp xếp những việc vặt này, những người khác chưa chắc đã làm tốt hơn Vu Nhã.

Ánh mặt trời chiếu xuống, nhuộm những làn sương mù xung quanh thành màu sắc đẹp mắt. Xung quanh là núi non trùng điệp, tiếng hạc kêu, chim hót líu lo. Suối chảy róc rách giữa núi, cây tùng đón gió đung đưa.

Ngay cả Lục Tiểu Thiên khi bước vào vùng núi này cũng cảm thấy khoan khoái dễ chịu khắp người.

"Cửu Khúc Tiên Thủy Bích Thanh Trận. Khuynh Thành là U Thủy linh thể!" Lục Tiểu Thiên vừa cảm thấy thoải mái, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi. Tuy trước khi đến, hắn đã đoán được việc Hạng Khuynh Thành đột phá cảnh giới rất có thể sẽ bị một số hạn chế, can phải chuẩn bị trước, và không phải nơi nào cũng có thể làm được, nếu không Hạng Khuynh Thành hoàn toàn có thể đột phá rồi mới quay ve, không cần phải đợi đến khi vê Hạng đô mới đối mặt với tình cảnh khó khăn như hiện tại.

Bởi vì ở bên ngoài, có bản thân thay nàng hộ pháp, không cần phải đối mặt với những cường giả như Hạng Nam Minh âm thầm hãm hại, rất khó xảy ra bất trắc. Trong tình huống này mà Hạng Khuynh Thành vẫn chọn quay về, chắc chắn là do bị hạn chế bởi một số điều kiện, khiến nàng không thể dễ dàng đột phá cảnh giới hiện tại ở bên ngoài. Chỉ là không ngờ Hạng Khuynh Thành lại là U Thủy Linh Thể được ghi chép trong cổ tịch. Loại linh thể này ngày thường tốc độ tu luyện không chậm, chỉ là mỗi lần đột phá cảnh giới lại như đi qua quỷ môn quan, vô cùng hung hiểm, mà khí tức của người tu hành ngày thường cũng giống như hàn đàm u thủy, lạnh lẽo thấu xương.

Trong vùng núi non trùng điệp này, trên một ngọn núi không quá cao, trước một động phủ ở lưng chừng núi, trong đình, một bà lão tóc bạc phơ đang nằm trên ghế đá nhắm mắt dưỡng thần.

Hạng Khuynh Thành ngồi khoanh chân bên cạnh, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, trên mặt có chút lo được lo mất. Chỉ là nàng bỗng nhiên nhận ra có người đến, quay sang nhìn, thấy Hứa Tịnh và Lục Tiểu Thiên đang sánh bước đi tới.

Vẻ mặt lo được lo mất trên mặt Hạng Khuynh Thành lập tức biến mất, thay vào đó là một nụ cười vui mừng. Hạng Khuynh Thành vội vàng đứng dậy, nhìn Lục Tiểu Thiên nói: "Ngươi đến rồi."

"Ngươi sắp tấn thăng đại tu sĩ, sự kiện trọng đại như vậy, ta sao có thể không đến." Lục Tiểu Thiên mỉm cười.

"Hi hi, ta đã nói hết mọi chuyện rồi, không giấu diếm gì đâu. Chỉ là vị Đông Phương tiên sinh này đồng ý ngay tắp lự, khiến ta chẳng cần đến một câu thuyết phục nào." Hứa Tịnh nhún vai, nháy mắt với Hạng Khuynh Thành.

"Ta vẫn chưa đột phá đâu." Hạng Khuynh Thành hơi đỏ mặt, nhưng niềm vui trong mắt không thể giấu được. Việc có nên mời Lục Tiểu Thiên đến hay không, nàng cũng đã do dự một hồi lâu. Ban đầu, nàng đến Hắc Ngục là vì biết Hạng Cuồng tạm thời không thể thoát thân ở Tinh Dã, còn Hạng Vũ Trạch rất có thể đã tiết lộ tin tức này cho Tiêu Kình Lôi, nên mới vội vàng đến Hắc Ngục nhắc nhở Lục Tiểu Thiên.

Chỉ là nàng cũng hiểu rõ tình cảnh của mình, ngoài sư phụ Ngân Tiêu Tử và Hứa Tịnh ra, người mà nàng có thể tin tưởng cũng chỉ có Hạng Cuồng và Lục Tiểu Thiên trước mặt. Với thực lực của Hứa Tịnh, vẫn chưa đủ để giúp nàng, Hạng Cuồng thì ở Tinh Dã, nước xa không cứu được lửa gần. Còn sư phụ Ngân Tiêu Tử của nàng đã già yếu, rất có thể không chống đỡ được đến lúc nàng đột phá. Vì vậy, ở bên ngoài Hắc Ngục, Hạng Khuynh Thành vô thức nói với Lục Tiểu Thiên một câu, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại có chút do dự. Dù sao trong Thạch Yêu động, mọi người đều ở trên cùng một chiếc thuyền, không cần phải cân nhắc quá nhiều đến lợi hại. Hiện tại đã ở Hạng đô, tình hình phức tạp hơn nhiều, hơn nữa lúc này còn phải đối mặt với Hạng Nam Minh, một đại tu sĩ đỉnh cấp trong hoàng tộc.

Hạng Khuynh Thành sợ rằng khi nói rõ sự thật với Lục Tiểu Thiên, hắn sẽ do dự, dù chỉ một chút do dự, đối với Hạng Khuynh Thành mà nói cũng sẽ trở thành một vết rạn nứt không thể bù đắp giữa hai người. Vì vậy, nói được một nửa, Hạng Khuynh Thành không nói tiếp nữa, mà để Hứa Tịnh đi. Cho dù có do dự, bản thân không nhìn thấy, có lẽ cảm giác thất vọng đó sẽ nhạt đi rất nhiều.

Lúc này, nghe Hứa Tịnh nói như vậy, Hạng Khuynh Thành bỗng cảm thấy trong lòng như được lấp đầy bởi một thứ gì đó.

"Đã đến rồi thì ngươi nhất định phải trở thành đại tu sĩ, sau khi đột phá, chúng ta liên thủ, ta mới không sợ Hạng Nam Minh kia. Nếu không có người giúp đỡ, sau này ngươi bảo ta làm sao bây giờ, đồng thời đối mặt với cả Tiêu Kình Lôi và Hạng Nam Minh sao?" Lục Tiểu Thiên nhún vai, sau đó hướng về phía nữ lão nhân tóc bạc có vẻ mặt hiền từ chắp tay chào: "Vị này chắc hẳn là Ngân Tiêu Tử."

"Làm phiền tiểu hữu đến đây. Đồ nhi này của ta ngày thường luôn có vẻ mặt người lạ chớ gần, không ngờ ánh mắt nhìn người lại lợi hại hơn cả ta." Lão bà mỉm cười, đánh giá Lục Tiểu Thiên một lượt, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng. "Vùng núi này chính là phúc địa mà ta đã chọn cho Khuynh Thành. Không ngờ ngươi vừa đến đã nhìn ra được U Thủy linh thể của đồ nhi ta. Khuynh Thành đã nói với ta về tạo nghệ của ngươi trong trận pháp, ban đầu ta còn không tin lắm, bây giờ xem ra, chỉ e là tiểu hữu còn có nội tình sâu xa hơn."

"Ta cũng chỉ tình cờ nhìn thấy trong cổ tịch, đã gọi ta đến đây, chắc hẳn đã có sự sắp xếp chu toàn cho việc này rồi." Lục Tiểu Thiên nói thẳng.
Bình Luận (0)
Comment