Chương 1735: Đi về cõi tiên
Chương 1735: Đi về cõi tiênChương 1735: Đi về cõi tiên
Chương 1735: Đi về cõi tiên
"Khuynh Thành là công chúa hoàng tộc, dòng dõi trực hệ của Hạng thị, Hạng Nam Minh tốn nhiêu tâm sức đối phó với nàng như vậy, chắc hẳn không chỉ đơn giản là muốn báo thù cho hậu bối." Lục Tiểu Thiên cau mày nói.
"Đương nhiên là không rồi, mỗi đại tu sĩ hoàng tộc bước vào nguyên lão hội đều sẽ nhận được một khối Nguyên Lão lệnh. Mà Nguyên Lão lệnh cũng có sự phân chia cao thấp. Ngoài nguyên lão bình thường ra, còn có vài khối Tôn Giả Lệnh. Người nắm giữ Tôn Giả Lệnh có thể chỉ định một người thừa kế, nếu người thừa kế trong vòng trăm năm đạt đến thực lực của lục đại gia chủ, người thừa kế này có thể đường đường chính chính trở thành chủ nhân thực sự của Tôn Giả Lệnh. Mà người nắm giữ Tôn Giả Lệnh, tự nhiên được hưởng đặc quyên mà nguyên lão bình thường không có. Đặc quyên của Khuynh Thành bao gồm việc cạnh tranh một quả Bàn Đào giữa các vị Nguyên Lão Tôn Giả. Ngươi nói xem, khó khăn lắm mới có một khối Tôn Giả Lệnh được nhường lại, Hạng Nam Minh sẽ bỏ qua cơ hội này sao?"
Ngân Tiêu Tử thản nhiên cười, nhìn như không để tâm nhưng lại quan sát từng thay đổi nhỏ trên nét mặt của Lục Tiểu Thiên. Tuy thấy được sự ngạc nhiên trên mặt Lục Tiểu Thiên nhưng lại không thấy một chút tham lam nào. Ngân Tiêu Tử cũng không khỏi có chút kinh ngạc, người trẻ tuổi trước mắt này thật sự rất bình tĩnh, ngay cả Bàn Đào cũng có thể xem nhẹ. Rốt cuộc là hắn có khí độ này, hay là hắn đã từng dùng qua Bàn Đào rồi? Ngân Tiêu Tử chưa từng thấy Nguyên Anh tu sĩ nào có thể thờ ơ với Bàn Đào có thể tăng thọ năm trăm năm.
"Nói cách khác, Tôn Giả Lệnh có quyền ưu tiên nhận linh vật trong số các Nguyên Lão?" Lục Tiểu Thiên đột nhiên có chút hứng thú. Nhìn dáng vẻ của Ngân Tiêu Tử, rất có thể là đã từng dùng qua Bàn Đào, hiện tại thọ nguyên sắp cạn kiệt, dù có dùng thêm quả thứ hai cũng vô dụng.
"Đương nhiên rồi, còn có một hồ Băng Tủy Nguyệt Khuyết Sa nữa. Ngươi là người vừa luyện thể vừa luyện pháp, chắc hẳn không xa lạ gì với thứ này."
Giọng điệu của Ngân Tiêu Tử tuy bình thản, nhưng ánh mắt Lục Tiểu Thiên lại đột nhiên co rút. Băng Tủy Nguyệt Khuyết Sa, là một thể tu, làm sao có thể không biết thứ này. Tác dụng của Băng Tủy Nguyệt Khuyết Sa đối với thể tu thậm chí còn hơn cả Phá Giai Đan đối với Nguyên Anh tu sĩ bình thường.
Chỉ cần có đủ Băng Tủy Nguyệt Khuyết Sa, có thể giúp hắn, một thể tu thập giai, tu luyện thẳng lên thập nhị giai.
"Xem ra ngươi mời ta đến đây cũng đã chuẩn bị sẵn sàng." Lục Tiểu Thiên đánh giá lại Ngân Tiêu Tử, bà lão đang ở trong tình trạng sức khỏe yếu kém này.
"Đương nhiên là vậy, nói một câu ngắn gọn, ngươi giúp Khuynh Thành đoạt được Nguyên Lão Tôn Giả lệnh, đồng thời đứng vững gót chân, để báo đáp, sau khi Khuynh Thành đột phá, nhất định sẽ giúp ngươi có được Băng Tủy Nguyệt Khuyết Sa." Ngân Tiêu Tử nói.
"Đây cũng là ý của nàng?" Lục Tiểu Thiên kinh ngạc hỏi.
"Nàng ấy còn chưa biết chuyện này, đây là giao dịch giữa chúng ta, nhưng sau khi nàng ấy tiếp nhận Nguyên Lão Tôn Giả lệnh này của ta, tự nhiên sẽ biết mọi chuyện. Với tính cách của nàng ấy, nàng ấy cũng sẽ dốc toàn lực giúp ngươi có được Băng Tủy Nguyệt Khuyết Sa." Ngân Tiêu Tử nói.
"Cái này..." Lục Tiểu Thiên hít một hơi, bà lão sắp lia đời trước mắt này thực sự không hề đơn giản, khiến hắn có cảm giác đã lên thuyền thì không xuống được.
"Đương nhiên rồi, vốn ta định dùng chuyện ngươi cùng Hạng Nhất Hàng và đại tu sĩ của Triệu tộc liên thủ đại náo Tiêu gia để nói với Hạng Nam Minh làm điều kiện trao đổi. Nhưng sau khi gặp ngươi, ta lại có thêm không ít tự tin, cảm thấy mọi chuyện có thể thay đổi một chút. Tiến một bước là trời cao biển rộng, lùi một bước là vực sâu vạn trượng. Người trẻ tuổi, ngươi là người thông minh, chắc không cần ta nói nhiều, nói đến đây thôi, ngươi hãy tự mình suy nghĩ kỹ đi." Nụ cười trên mặt Ngân Tiêu Tử biến mất, chỉ còn lại vẻ kỳ dị. Sau đó, bà ta khẽ nhắm mắt lại, không để ý đến Lục Tiểu Thiên nữa.
"Ngân Tiêu Tử tính toán thật kỹ, Lục mỗ thụ giáo rồi." Lục Tiểu Thiên hơi cúi người về phía trước, coi như bày tỏ sự kính ý của mình với Ngân Tiêu Tử.
Ngân Tiêu Tử phất tay, thậm chí không buồn mở mắt, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nằm trên ghế đá với tư thế vô cùng thoải mái.
Lục Tiểu Thiên đưa tay thu hồi trận kỳ trên ghế đá, cùng với ngọc giản và Tu Di giới. Hắn liếc nhìn Ngân Tiêu Tử đang nhắm mắt, hơi thở yếu ớt, bà lão này thực sự không hề đơn giản. Xem ra chuyện hắn đoạt được Tu Di giới của Nguyên Tĩnh, Hạng Khuynh Thành hẳn là vẫn chưa nói với Ngân Tiêu Tử. Nhưng có thể điều tra ra chuyện hắn cùng Hạng Nhất Hàng và đại tu sĩ của Triệu tộc liên thủ đại náo Tiêu gia, nguyên lão hội Hoàng thất này quả thật không đơn giản, dù sao Hạng Nhất Hàng cũng có Thủy Linh Ngọc Thiềm Thừ trong tay, chắc hẳn sẽ không ngu ngốc đến mức để lộ tin tức ra ngoài.
Dùng uy hiếp và dụ dỗ, Hạng Khuynh Thành tin tưởng hắn, nhưng lão quái vật sống cả ngàn năm này sẽ không dễ dàng đặt sự an nguy của Hạng Khuynh Thành vào hai chữ tín nhiệm nhỏ bé. Tất nhiên, xét tình hình hiện tại, hắn quả thực là người thích hợp nhất. Uy hiếp dụ dỗ, việc đắc tội với người khác đã do người sư phụ này làm, dù sao cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, cho dù Lục Tiểu Thiên có bất mãn thì cũng không sao. Ít nhất Lục Tiểu Thiên cũng sẽ không trút giận lên Hạng Khuynh Thành quá nhiều.
Ít nhất, nhìn từ tình hình hiện tại, sự sắp xếp của Ngân Tiêu Tử là không có sơ hở. Đương nhiên, sự uy hiếp của Ngân Tiêu Tử vẫn khiến Lục Tiểu Thiên có chút bất mãn.
Nhưng nói cho cùng, nếu không tính đến giao tình giữa hắn và Hạng Khuynh Thành, thì dù là người không có quan hệ gì, chỉ cần đổi lấy việc giúp hắn có được Băng Tủy Nguyệt Khuyết Sa, Lục Tiểu Thiên cũng sẽ đồng ý.
"Cơ hội không thể bỏ lỡ, nếu đổi lại là mình, có lẽ cũng sẽ sắp xếp như vậy." Lục Tiểu Thiên cầm lấy ngọc giản trên tay, thân thức chìm vào trong đó. Trước đây hắn đã từng có hiểu biết nhất định về Cửu Khúc Tiên Thủy Bích Thanh Trận, nhưng chưa đủ sâu, cùng một bộ trận pháp, xuất phát từ tay những bậc thây khác nhau sẽ có chút khác biệt. Đối phó với tu sĩ bình thường, chút khác biệt này tự nhiên không đáng kể, nhưng đối phó với người có thực lực không thua kém lục đại gia chủ, thậm chí có thể còn hơn như Hạng Nam Minh thì lại khác. Đối với Ma Linh trong truyền thuyết, càng không thể có chút sơ suất nào.
Những ngày tiếp theo, Lục Tiểu Thiên không đi đâu cả, cùng Ngân Tiêu Tử chia nhau chiếm cứ một góc trong đình nhỏ trên sườn núi. Ngân Tiêu Tử nhắm mắt dưỡng thần, bình thản chờ đợi đại nạn sắp đến, Lục Tiểu Thiên vừa không ngừng luyện tập Cửu Khúc Tiên Thủy Bích Thanh Trận, các phân thân khác cũng làm tốt nhiệm vụ của mình. Trong Tu Di giới chỉ có hai thanh tiểu kiếm bằng chất lỏng dài khoảng ba tấc, trên đó dán một tấm Cấm Linh Phù. Theo giới thiệu trong ngọc giản, hai thanh tiểu kiếm này là do Ngân Tiêu Tử hao tổn bản nguyên luyện chế mà thành, chứa đựng một phần hiểu biết của Ngân Tiêu Tử về Thủy chi Chân Ý. Uy lực vô cùng, không thua kém một kích toàn lực của Ngân Tiêu Tử.
Mãi đến mười ba ngày sau, Hứa Tịnh cũng đến, canh giữ dưới chân núi. Nhưng nàng chưa từng đến đình nhỏ, cứ như vậy kéo dài mấy ngày, đến ngày thứ mười bảy. Hứa Tịnh cảm nhận được linh lực trên sườn núi hỗn loạn, thân hình như lưu tinh cản nguyệt lao tới. Lúc này không khí trong lành, vạn dặm không mây, nhưng vùng núi này vẫn chìm trong sương mù. Lục Tiểu Thiên đứng lặng lẽ bên ngoài đình đá, nhường lại chỗ này cho Ngân Tiêu Tử.
Ngân Tiêu Tử ngồi trên ghế đá, nhắm mắt suốt mười mấy ngày, giờ đây từ từ mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy, tay áo tung bay trong gió, bước giữa không trung lên phía trên làn sương mù đang nhấp nhô. Mái tóc bạc phơ bay phất phới. Một luồng khí thoát tục tỏa ra từ Ngân Tiêu Tử như làn sóng lan tỏa ra xung quanh.
Lục Tiểu Thiên đứng lặng yên bên ngoài đình đá, Hứa Tịnh ánh mắt lộ ra vẻ lưu luyến, đứng sóng vai cùng Lục Tiểu Thiên.
"Sức người có hạn, cảnh giới trên Hóa Thần, lão thân không còn cơ hội được chứng kiến nữa. Linh Khư bí cảnh đã mở, hy vọng các ngươi, những người trẻ tuổi, có thể tiến xa hơn lão thân."
Ngân Tiêu Tử đưa hai tay sang hai bên, ống tay áo màu xám buông xuống, một cơn gió nhẹ thổi đến.
Ngân Tiêu Tử khẽ ngâm nga,'Cùng với tiên bay lượn, ôm trăng sáng mà sống mãi. Thương thay đời ta ngắn ngủi, thở than thời không vô tận, tiểu hữu, nhờ ngươi rồi."
Tiếng ngâm nga vừa dứt, thân thể Ngân Tiêu Tử bắt đầu dần dần tan ra, biến thành từng sợi linh lực tinh khiết tản ra.
Trong nháy mắt, Ngân Tiêu Tử vừa rồi còn mang phong thái tiên phong đạo cốt đã hóa thành những luồng linh lực thuần khiết trôi nổi giữa thiên địa bao la.