Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1758 - Chương 1758: Lời Đồn Về Bản Thân

Chương 1758: Lời đồn về bản thân Chương 1758: Lời đồn về bản thânChương 1758: Lời đồn về bản thân

Chuong 1758: Loi don ve ban than

"Lục huynh, tiếp chiêu." La Tiềm vừa lui, Kiều Lam lập tức thế chỗ.

Những ngày tiếp theo, vì nhu cầu tu luyện Thập Chuyển Dung Nguyên Công, mặt hồ này chưa bao giờ yên tĩnh. Mỗi ngày đều sôi sục như nước sôi, vốn dĩ nơi này cũng có không ít linh ngư. Nhưng lâu dần, những linh ngư này, thậm chí cả linh điểu cũng cố ý tránh xa khu vực này, tránh bị liên lụy.

Lục Tiểu Thiên, Lục Vô Song cùng mọi người mỗi ngày đều không ngừng tu luyện Thập Chuyển Dung Nguyên Công, mà có Lục Tiểu Thiên, cường giả ngang ngửa đại tu sĩ này làm đối tượng luyện tập, Ngưu Côn, Kiều Lam vốn bị áp bức cũng có thực lực tăng vọt, ngay cả Vu Nhã cũng được hưởng lợi không ít. Xét cho cùng, trừ khi tu luyện Thập Chuyển Dung Nguyên Công, còn không thì ngay cả tử đệ của đại gia tộc tu tiên cũng rất hiếm khi có được đại tu sĩ làm đối tượng luyện tập mỗi ngày như vậy. Ai cũng có việc của mình.

Trong khoảng thời gian đó, Hạng Khuynh Thành không đến, nhưng Hứa Tịnh có đến vài lần. Chỉ nói bên Nguyên Lão Hội còn có chút việc vặt, cũng không nói rõ ràng lắm. Hứa Tịnh hẹn với Lục Tiểu Thiên một thời gian đến Nguyên Lão Hội, nói là có liên quan đến Băng Tủy Nguyệt Khuyết Sa, rồi nàng ta cũng phiêu nhiên rời đi.

"Thần thần bí bí." Lục Tiểu Thiên sờ sờ cằm, còn một thời gian nữa mới đến ước định với Hạng Khuynh Thành. Hắn để Lục Vô Song và Ngưu Côn luyện tập cùng nhau, còn mình thì đến một nơi tương đối náo nhiệt ở Hạng Đô.

Trước cửa đại điện được canh gác nghiêm ngặt, mấy chữ lớn bay bổng, Đông Dương đan phường!

Trước Đông Dương Đan Phường, người người qua lại, xe ngựa tấp nập. Lục Tiểu Thiên đứng trước đan phường, thấy không ít vương công quý tộc ra vào. Thỉnh thoảng cũng có vài Luyện Đan sư tự phụ thân phận, có chút danh tiếng trong thuật luyện đan, thần sắc ngạo nghễ bước ra, bên ngoài đã có không ít xe ngựa do linh thú kéo đang chờ sẵn. Những người có thân phận cao quý này vừa ra, đã có người vây quanh tiền hô hậu ủng, mời họ lên xe. Trong đám đông, Lục Tiểu Thiên thỉnh thoảng lại thấy một vài gia hỏa tóc bạc phơ. Với nhãn lực của hắn, tự nhiên có thể nhận ra những gia hỏa này không phải bẩm sinh đã vậy, cũng không phải do tu luyện công pháp đặc thù nào đó, mà là do sử dụng một số linh vật để nhuộm tóc thành màu trắng bạc, trông có mấy phân lạnh lùng. Ngoại trừ nơi này, trên đường đi Lục Tiểu Thiên đã gặp không ít hơn mười người như vậy. Xem ra đây là một kiểu mốt.

Lục Tiểu Thiên đảo mắt nhìn một vòng, thong thả bước vào một con hẻm tương đối vắng vẻ. Một tên thanh niên tu sĩ trẻ tuổi lấm la lấm lét đang chạy về phía này với vẻ mặt hốt hoảng.

"Vị nhân huynh này, tại sao lại chặn đường tại hạ?" Tên thanh niên tu sĩ trẻ tuổi lén lút nghi hoặc nhìn vị tu sĩ trước mặt không rõ dung mạo. Dù y đi hướng nào, đối phương đều chặn ngay trước mặt y. Khi muốn đến gần đối phương, y đều bị một lực đạo mềm mại đẩy lùi lại. Tên thanh niên tu sĩ trẻ tuổi dù có ngu ngốc đến đâu cũng biết tu vi của người trước mặt tuyệt đối không phải y có thể so sánh được, nhưng y cũng không quá sợ hãi, dù sao ở trong Hạng Đô này, ở nơi náo nhiệt, người dám làm càn cũng không nhiều.

"Tặng ngươi một viên Ngưng Kim Đan, xem ngươi có muốn hay không." Lục Tiểu Thiên búng tay một cái, một viên Hỏa hệ Ngưng Kim Đan bay về phía tên thanh niên tu sĩ trẻ tuổi.

Tên tu sĩ trẻ tuổi lộ rõ vẻ tham lam, theo bản năng đưa tay ra chộp lấy viên Ngưng Kim Đan. Kết quả là y chộp hụt, chẳng có gì trong tay. "Muốn, đương nhiên là muốn, tiền. .. tiền bối có gì dặn dò?" Khi nhìn thấy Ngung Kim Đan, mắt tên tu sĩ trẻ tuổi sáng rực, không thể rời mắt. Y lắp bắp hỏi. Đối phương có thể tùy ý lấy ra một viên Ngưng Kim Đan, rõ ràng cảnh giới của người này vượt xa những gì y có thể đoán được.

"Dọc đường ta thấy không ít người tóc bạc trắng, dường như là xuất hiện trong thời gian gần đây, có nguyên do gì không?" Lục Tiểu Thiên hỏi.

"Tiền bối là thế ngoại cao nhân, bế quan quanh năm, chuyện này tiền bối không biết cũng là lẽ thường tình. Nói đến tu sĩ tóc bạc, đó thật sự là một truyên kỳ trong vòng trăm năm trở lại đây của Hạng đô chúng ta. Người này trước đây không có tiếng tăm gì, ít người biết đến. Vậy mà lại liên tiếp đánh bại Trạch Vương, trưởng lão Tiêu gia, Trấn Viễn tướng quân cùng một đám Nguyên Anh lão tổ khác. Càng khiến người ta kinh ngạc hơn là, người này còn là một Luyện Đan tông sư. Pháp lực cao cường như vậy đã đành, lại còn là một Luyện Đan tông sư lợi hại như thế, ngươi nói có kỳ lạ không?”

"Điều khiến người ta tặc lưỡi nhất là, người này không chỉ có quan hệ bất phàm với Quận vương phi trong hoàng tộc của chúng ta, mà còn có quan hệ mật thiết với Ngọc Tâm công chúa, một trong Thập Mỹ của Hạng đô. Nghe nói lần này Ngọc Tâm công chúa tấn giai đại tu sĩ là do người này hộ pháp, khi gặp phải yêu ma xâm nhập, vị Ngân Phát lão tổ kia đã cùng yêu ma đánh nhau long trời lở đất, khiến cả thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang, đánh cho là long trời lở đất, di sơn đảo hải."

Tên thanh niên lấm la lấm lét này nói đến nước miếng văng tung tóe, Lục Tiểu Thiên nhìn mà cũng thấy hơi ngỡ ngàng, nếu không phải bản thân biết rõ nội tình, e rằng cũng sẽ nghĩ rằng người này đã tận mắt chứng kiến.

"Được rồi." Nghe đến đây, Lục Tiểu Thiên thật sự không thể nghe tiếp được nữa, bèn lên tiếng cắt ngang lời nói không ngừng của đối phương. Nào ngờ tên này một khi đã mở miệng thì không có dấu hiệu dừng lại, sắc mặt Lục Tiểu Thiên trầm xuống: "Im miệng!"

Giọng nói của tên thanh niên lấm la lấm lét này mới đột ngột im bặt, sau đó y chắp tay tạ lỗi với Lục Tiểu Thiên: "Vãn bối miệng lưỡi vụng về, không giỏi ăn nói, không thể miêu tả được một phần vạn của vị tiền bối Đông Phương tóc bạc, mong tiền bối lượng thứ."

Lục Tiểu Thiên tóm tắt lại, đại khái là về truyền thuyết của một vị Nguyên Anh lão tổ tóc bạc mới nổi ở Hạng đô, lần lượt đánh bại mấy cường giả Nguyên Anh, lại còn được mỹ nhân yêu thích, dẫn đến việc hình thành một phong trào trong Hạng đô, không ít tu sĩ mô phỏng vị cường giả trong truyên thuyết kia. Đối với tình hình này, Lục Tiểu Thiên cũng cảm thấy có chút hoang đường, nhưng dù sao cũng là một chuyện tốt, ít nhất mái tóc bạc của hắn không còn quá nổi bật giữa đám đông nữa.

"Cự lộc chi chiến, đập nồi dìm thuyền chi địa, hãy truyền bá câu nói này ra ngoài, viên Ngưng Kim Đan này xem như là phần thưởng trước cho ngươi, trong vòng vài ngày, ta muốn khắp Hạng đô đều nghe thấy tin đồn về câu nói này. Nếu không đạt được hiệu quả như ta mong muốn, không cần đợi ta đến tìm, ngươi tự kết liễu đi, sẽ bớt đau khổ hơn một chút." Lục Tiểu Thiên nghĩ vậy, viên Ngưng Kim Đan lơ lửng trước mặt tên thanh niên này, không còn lắc lư nữa.

Tên thanh niên lấm la lấm lét vội chộp lấy viên Ngưng Kim Đan, miệng không ngừng đáp ứng, vỗ ngực đảm bảo: "Tiền bối cứ yên tâm, vãn bối lăn lộn trong giới bình dân mấy chục năm, đối với việc truyền bá tin tức rất rành rọt. Không cần mấy ngày, trong vòng một hai ngày nhất định sẽ có kết quả."

"Mong là vậy.'

Khi tên thanh niên lam la lấm lét nghe thấy mấy chữ phía sau, chỉ cảm thấy hoa mắt, nhưng đã không còn thấy bóng dáng đối phương đâu nữa. "Mẹ kiếp, lão tử trộm tiểu thiếp của Trác Nhị Lăng Tử, vốn tưởng rằng xui xẻo đến cùng, không ngờ lại gặp vận may, có cả Ngưng Kim Đan đưa đến tận cửa." Tên thanh niên này nhìn xung quanh, nhưng không còn thấy bóng dáng người đó đâu nữa, y cẩn thận cất viên Ngưng Kim Đan đi, thâm nghĩ người vừa rồi y còn không nhìn rõ mặt mũi, tu vi của đối phương đã cao đến mức không thể tưởng tượng nổi, xem ra muốn viên Ngưng Kim Đan này nằm yên trong túi trữ vật, y cần phải làm việc cho thật tốt mới được.
Bình Luận (0)
Comment