Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1763 - Chuong 1763: Thien Vi

Chuong 1763: Thien vi Chuong 1763: Thien viChuong 1763: Thien vi

Chương 1763: Thiên vị

Thần thức Lục Tiểu Thiên khẽ động, Như Ý Chiến Giáp lập tức nổi lên trên bề mặt cơ thể, hình thành một bộ giáp cổ màu bạc. Phượng Linh đinh định dinh đánh lên Như Ý Chiến Giáp, cũng tạo ra không ít xung kích, nhưng đối với Lục Tiểu Thiên là một thể tu thập giai mà nói, lại không tạo ra ảnh hưởng quá lớn.

"Lui!" Giọng nói đến ứng cứu lại gam lên một tiếng, một cơn băng phong bạo như bão tap ap về phía Lục Tiểu Thiên.

"Bây giờ mới muốn dừng tay? Không thấy đã quá muộn rồi sao?" Khóe miệng Lục Tiểu Thiên nhấch lên, người đến ứng cứu này có pháp lực thâm hậu hơn đôi phu phụ trung niên trước mặt một bậc, không thể khinh suất. Chỉ là hắn cũng không phải dễ đối phó như vậy. Đôi phu phụ trung niên thấy tình thế không ổn, đã bắt đầu rút lui. Thần thức Lục Tiểu Thiên khẽ động, Phiêu Miểu phi kiếm lại tách ra, hóa thành từng thanh phi kiếm, một trận kiếm quang vũ động. . Đôi phu phụ trung niên lại kêu lên đau đớn, mỗi người một cánh tay bị chặt đứt tận gốc. Hai người sắc mặt tái nhợt, vội vàng điểm chỉ vào vết thương, toàn lực vận chuyển pháp lực mới có thể ngăn cản kiếm ý không ngừng lan rộng vào trong cơ thể từ vết thương.

"To gan!" Người đến vô cùng tức giận, một cơn băng phong bạo điên cuồng cuốn về phía Lục Tiểu Thiên. Bóng người Lục Tiểu Thiên lóe lên, tám thanh Phiêu Miểu phi kiếm bay về phía hắn, tạo thành một bóng kiếm khổng lồ, người và kiếm hợp nhất, nghênh đón cơn Băng phong bạo này.

Băng phong bạo và Phiêu Miểu kiếm thai khổng lồ giằng co bất phân thắng bại, toàn bộ đại điện đan dược nơi các tu sĩ Kim Đan đang đứng trực tiếp bị xé toạc bởi hai luông sức mạnh hoàn toàn khác biệt này. Ngói vụn và đá vụn bay tứ tung.

Các nữ thị và đám tu sĩ Kim Đan trong đại điện đều lùi xa, sợ bị ảnh hưởng bởi cuộc đại chiến khó tưởng tượng trước mắt.

Vèo vèo mấy bóng người bay tới, hai tu sĩ Nguyên Anh bảo vệ một lão giả tóc bạc trắng, mặt gầy.

Ở phía xa, một đội lớn thành vệ quân cũng đang phi tới như bay, người dẫn đầu chính là Hạng Âm Sơn của Nguyên Lão Hội, đi cùng còn có Hạng Khuynh Thành. Bao nhiêu năm rồi, chưa từng có ai dám gây náo loạn lớn như vậy ở Hạng đô, quả thực là đang khiêu khích uy nghiêm của Hạng thất hoàng tộc. Hạng Âm Sơn tràn đầy sát khí, trong mắt Hạng Khuynh Thành cũng có chút lo lắng, Hạng Âm Sơn chưa từng chứng kiến Phiêu Miểu phi kiếm của Lục Tiểu Thiên, nhưng nàng lại cảm nhận được kiếm ý quen thuộc đó. Là tên gia hỏa kia đang động thủ với người khác.

"Dám gây rối ở Đông Dương Đan phường, chẳng lẽ không biết nơi này là đất của Hạng đô, lại còn là nơi luyện đan của hoàng tộc sao?" Lão giả được hai tu sĩ Nguyên Anh bảo vệ có tu vi miễn cưỡng đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ, đối với trận đấu giữa Lục Tiểu Thiên và Long Thanh tự nhiên không dám đến quá gần. Nếu không có hai tu sĩ Nguyên Anh bảo vệ bên cạnh, Trân Mặc, chủ nhân hiện tại của Đông Dương đan phường, có lẽ còn phải đứng xa hơn nữa.

"Kẻ nào, dám nháo sự ở nơi luyện đan của hoàng tộc? Làm hỏng quốc pháp của Hạng quốc ta, coi thường hoàng đình!" Giọng nói của Hạng Âm Sơn như sấm rền, vang vọng từ xa.

"Âm Sơn huynh, Long gia chúng ta là thượng khách được quý quốc mời đến, lần này đại diện cho Đại Tề quốc, tên tu sĩ tóc bạc này dám sỉ nhục đệ tử Long gia ta, còn chặt đứt một cánh tay của tam đệ và đệ muội ta. Thật là một sự sỉ nhục lớn, Hạng quốc phải cho ta một lời giải thích!" Long Thanh và Lục Tiểu Thiên đột ngột tách ra, bão băng tan biến, để lộ ra một lão giả mặc áo bào đen uy nghiêm, đôi mắt xếch như mắt diều hâu nhìn quanh.

"Là ngươi!" Hôm nay Hạng Âm Sơn đúng lúc đang luân phiên trực ở Nguyên Lão Hội, gặp phải chuyện này nên mới vội vàng chạy đến, còn chưa kịp trả lời câu chất vấn của Long Thanh thì đã nhìn thấy một khuôn mặt mà y cực kỳ chán ghét.

"Không phải ta thì còn ai vào đây nữa." Lục Tiểu Thiên lùi xa hơn Long Thanh một chút, bay ngược ra sau cả trăm trượng mới dừng lại. Về mặt tu vi pháp lực, vị trưởng lão uy nghiêm của Long gia này quả thực mạnh hơn hắn một chút, nhưng Lục Tiểu Thiên cũng không sợ. Nếu thật sự đánh nhau, ai thua ai thắng còn chưa biết. Hơn nữa cấm vệ trong Hạng đô, thậm chí cả người của Nguyên Lão Hội cũng đã đến, trận này nhiều khả năng sẽ không đánh được nữa.

"Vì sao lại gây chuyện trong thành, hơn nữa còn là ở Đông Dương đan phường này? Đừng tưởng có chút quan hệ với người trong hoàng tộc mà lão phu không thể trấn áp ngươi." Hạng Âm Sơn sa sầm mặt nói.

"Âm Sơn trưởng lão nói vậy là có phần không đúng rồi. Long gia tuy là khách từ xa đến, nhưng cũng không thể vừa đến đã không phân biệt phải trái, dựa vào đâu mà nói Đông Phương gây chuyện?" Hạng Khuynh Thành chậm rãi nói.

"Nghe danh Ngọc Tâm công chúa đã lâu, nhưng cũng nghe nói Ngọc Tâm công chúa xưa nay không thích nam nhân bình thường, sao vừa đến đã bênh vực người này như vậy? Chẳng lẽ là vì có quen biết từ trước?" Nghe Hạng Khuynh Thành nói, Long Thanh nhướng đôi mắt xếch lên.

Lúc này, xung quanh càng lúc càng có nhiều người tụ tập, dù sao thì Đông Dương đan phường cũng nằm ở khu vực cực kì náo nhiệt của Hạng đô, người qua kẻ lại tấp nập, hơn nữa vốn dĩ đã có không ít người đến Đông Dương đan phường mua đan dược. Đã bao nhiêu năm rồi không có ai dám gây chuyện ở Hạng đô, cho dù thỉnh thoảng có kẻ say rượu gây rối cũng nhanh chóng bị cấm vệ trong thành dẹp yên. Mà trận đấu trước mắt này ngay cả Nguyên Anh lão tổ bình thường cũng không dám tới gần, đại tu sĩ đấu pháp là chuyện hiếm thấy cỡ nào, dao động pháp lực mạnh mẽ như vậy trong thời gian ngắn đã thu hút hàng chục Nguyên Anh tu sĩ đến xem, từ các tu tiên thế gia lớn nhỏ đều có. Các tu sĩ Kim Đan ở xa hơn cũng tò mò, tuy Ngọc Tâm công chúa Hạng Khuynh Thành là một trong những mỹ nữ tuyệt sắc nổi danh nhất Hạng đô, lại là thống lĩnh của Tử Đỉnh Quân, nhưng nàng luôn lạnh lùng với các nam tu sĩ bình thường. Nghe thấy Long Thanh chỉ trích Hạng Khuynh Thành có quan hệ riêng với Lục Tiểu Thiên, thiên vị hắn, nhất thời mọi người đều dựng tai lên nghe.

"Đương nhiên là có quen biết, nếu không ta đến đây làm gì." Đối mặt với vẻ nghi ngờ trên mặt những người này, Hạng Khuynh Thành thản nhiên nói, không hề che giấu ý thiên vị của mình.

Xung quanh lập tức trở nên ồn ào, ngay cả Lục Tiểu Thiên cũng sững sờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thân. Nữ nhân này, quả thật khá đặc biệt và độc đáo, Có chút gì đó thích tự làm theo ý bản thân, hành động hoàn toàn dựa vào tính cách, điều này khác với việc thích đùa bỡn tiểu tâm tư.

Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài yếu đuối khiến người khác muốn che chở như của Hạng Liên Nhị, hoặc có thể nói là ở một tâng thứ hoàn toàn khác.

"Ngọc Tâm công chúa, ngươi cũng là cường giả của hoàng tộc chúng ta, việc này liên quan đến uy nghiêm của hoàng thất, lại có liên quan mật thiết đến bang giao với Đại Tê quốc, ngươi phải hiểu rõ mức độ lợi hại trong đó." Hạng Âm Sơn quát lớn.

"Hai bên cũng không thể vô duyên vô cớ liên đánh nhau, không thể vì Long gia đến từ xa là khách mà thiên vị lời nói của một nhà. Âm Sơn trưởng lão vừa đến đã chỉ trích Đông Phương là có ý gì? Bang giao giữa hai nước tuy quan trọng, nhưng cũng không thể vì khách từ xa đến mà làm hỏng quy củ của Hạng quốc chúng ta." Hạng Âm Sơn vừa đến đã hướng mũi nhọn về phía Lục Tiểu Thiên, Hạng Khuynh Thành cũng không khách khí, rõ ràng chọn phe, thái độ chỉ trích Long gia có lỗi trước đã quá rõ ràng.

"Ta còn đang thắc mắc là tên tiểu bối Kim Đan nào lại bá đạo như vậy, dám cướp đồ của ta là một tu sĩ Nguyên Anh, thì ra là thượng khách đến từ Đại Tề quốc." Lục Tiểu Thiên liếc nhìn Long Phi Dật đang biến sắc và phu phụ Long Vũ bị thương trong đám đông.

"Đã có mặt đầy đủ ở đây rồi, sao không ra đối chất một phen?”
Bình Luận (0)
Comment