Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 1806 - Chương 1806: Kim Chi Chân Ý

Chương 1806: Kim chi Chân Ý Chương 1806: Kim chi Chân ÝChương 1806: Kim chi Chân Ý

Chuong 1806: Kim chi Chan Y

Rất nhanh, Triệu Thiên Dưỡng lại quát khẽ một tiếng, trên thanh Kình Tu Kim Kiếm kia bộc phát ra từng chùm kim quang, kim quang chậm rãi xoay tròn trong kiếm vực của Lục Tiểu Thiên, mỗi nơi đi qua, kiếm ý dao động trong kiếm vực của Lục Tiểu Thiên không ngừng bị tiêu trừ.

Lục Tiểu Thiên biến sắc, không còn những kiếm ý tản mát này, kiếm vực chẳng khác nào cây không có rễ, làm gì còn lực sát thương. Trình độ của đối phương về kiếm đạo không hề thua kém hắn, khi không thể chiếm được ưu thế về kỹ thuật, thứ cần so sánh chính là bản nguyên của cả hai, độ tinh thuần và hùng hậu của pháp lực.

Thủ đoạn của người này tuyệt đối không thua gì Tiêu Kình Lôi, Mang Tiêu gia chủ! Trong lòng Lục Tiểu Thiên cả kinh, đối phương còn lâu mới dùng hết thủ đoạn, bây giờ đấu tiêu hao với hắn, rõ ràng là muốn ép ra những thần thông khác của hắn, lấy bất biến ứng vạn biến, từng chút hóa giải.

"Kiếm trận của ta không thể dựng lên, thanh Kình Tu Kiếm của ngươi cũng chưa chắc đã làm gì được ta. Nói thật cho ngươi biết, người nhắm vào Na Di Kính và Thuấn Kính không chỉ có Triệu tộc ở Linh Khư bí cảnh, một nhánh khác của Triệu tộc các ngươi cũng sẽ tìm đến bất cứ lúc nào. Cho dù ngươi có đánh bại ta thì cuối cùng cũng chưa chắc đạt được ý nguyện."

Lục Tiểu Thiên vừa điều khiển Phiêu Miểu kiếm thai ác chiến với Kình Tu Kiếm, vừa lên tiếng phản bác.

"Một nhánh Triệu tộc khác, tiểu tử, xem ra ngươi biết rất nhiều chuyện, nhưng tại sao ta phải tin ngươi?" Triệu Thiên Dưỡng thản nhiên nói.

"Tuy là một nhánh khác của Triệu tộc, nhưng cũng cùng chung nguồn gốc với các ngươi, bọn chúng đã liên kết với người của Ma tộc, thả ra Ma nhân cấp Hóa Thần, Triệu tộc các ngươi thật sự dám phạm vào đại ky của thiên hạt"

Lục Tiểu Thiên đang nói thì thấy một đạo kiếm quang màu vàng bay tới, Phiêu Miểu kiếm thai đã bị thanh Kình Tu Kiếm của đối phương quấn lấy, tám thanh phi kiếm lơ lửng xung quanh, thủy chung thiếu đi chỗ dựa vững chắc, khó có thể phát huy uy lực tương ứng để gây sát thương cho địch nhân. Lúc này, Triệu Thiên Dưỡng thấy nhất thời không thể làm gì được Phiêu Miểu kiếm thai, bèn lấy việc quấn lấy kiếm thai làm chủ, hướng về phía bản thể của Lục Tiểu Thiên đánh tới. Y định tìm một hướng đột phá khác.

Lục Tiểu Thiên không nhanh không chậm, đánh ra một quyền vào hư không, trên lòng bàn tay, Như Ý chiến giáp ẩn hiện, tạo thành một chiếc quyền sáo màu cổ bạc. Đạp Đẩu Bố Cương! Huyết Cương chỉ lực cực kỳ cương mãnh trực tiếp đánh tan đạo kiếm quang màu vàng kia.

Đạp Dau Bố Cương, thể tu Nguyên Anh Kỳ. Sắc mặt Triệu Thiên Dưỡng hơi thay đổi, tuy từ miệng Triệu Trung Lôi, Triệu Hân biết được tên Đông Phương tóc bạc trước mắt này không phải kẻ tâm thường, thực lực không thể xem thường, nhưng khi thật sự giao thủ, y mới càng cảm thấy tên tiểu tử này khó dây dưa. Thanh Kình Tu Kiếm của y tuy có thể áp chế kiếm thai của đối phương, nhưng Phiêu Miểu kiếm thai cũng rất bền bỉ, nhất thời không thể đánh tan nó. Một phần kiếm khí tách ra công kích căn bản không thể phá vỡ được phòng ngự của đối phương.

Cứ đánh như vậy sẽ rơi vào thế bế tắc. Ban đầu muốn ép ra thủ đoạn của đối phương trước, không ngờ lại thành công cốc.

Nhưng Triệu Thiên Dưỡng lại bị lời nói của Lục Tiểu Thiên làm chấn động: "Ma nhân cấp Hóa Thần, lời này là thật?” "Ta không rảnh nói nhảm với ngươi, tuy là một nhánh của Triệu tộc các ngươi nhưng món nợ này cuối cùng vẫn sẽ tính lên đầu Triệu tộc các ngươi. Ma nhân cấp Hóa Thần kia càng giết nhiều người thì tội nghiệt của các ngươi càng thêm sâu nặng! Đến lúc đó hãy chờ sự thảo phạt của toàn bộ Nhân tộc!" Lục Tiểu Thiên liên tiếp đánh ra mấy quyền, không ngừng đánh tan kim quang từ phi kiếm bay tới.

"Xem ra, càng cần phải đưa Na Di Kính và Thuấn Kính về tộc, nếu không rơi vào tay một nhánh kia, hậu quả sẽ khó lường. Tiểu tử, cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, một khi lão phu dùng đến thủ đoạn này thì đến lúc đó chính mình cũng không khống chế nổi." Triệu Thiên Dưỡng quát lớn.

"Ngươi có thủ đoạn gì cứ tung ra hết đi." Lục Tiểu Thiên không chịu yếu thế.

"Tốt, đã vậy thì ngươi đừng trách ta."

Sát khí trong mắt Triệu Thiên Dưỡng ẩn hiện, lập tức quát lớn một tiếng, vươn ngón tay điểm nhanh vào hư không, thanh Kình Tu Kiếm tỏa ra một đoàn hàn mang chói lọi như liệt dương, tạo cho người ta một loại ảo giác vô kiên bất tồi, sắc bén đến cực điểm, nhưng Lục Tiểu Thiên biết đây tuyệt đối không phải ảo giác. Loại tình huống này có chút giống với lúc Hạng Cuồng thi triển Thổ chi Chân Ý.

"Kim chi Chân Ý!" Lục Tiểu Thiên kinh hô thành tiếng, có thể thi triển ra thủ đoạn như vậy, thực lực của người này đã vượt qua lục đại gia chủ.

"Không sai, đây chính là Kim chi Chân Ý mà lão phu gần trăm năm nay mới lĩnh ngộ được. Kim giả, vô kiên bất tồi, vô vật bất phá. Mượn Kình Tu Kiếm phát ra, kiếm thai do phi kiếm của ngươi liên hợp lại tuy lợi hại, nhưng cũng chỉ là địch thủ vài hiệp của lão phu thôi!" Trong mắt Triệu Thiên Dưỡng mang theo vẻ đắc ý, Chân Ý chính là căn bản của đạo pháp. Trực chỉ đạo nguyên ngũ hành. Một khi lĩnh ngộ, thực lực liền đột nhiên tăng mạnh, ngay cả đại tu sĩ bình thường cũng khó cản nổi phong mang, tiểu tử trước mắt này dù lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là Nguyên Anh trung kỳ.

Ngũ Hành Chân Ý, trực chỉ bản nguyên đạo pháp, nhưng do thuộc tính bất đồng nên hoàn toàn khác nhau. Hạng Cuồng là Thổ hệ, Thổ chi Chân Ý phóng ra, cho dù là Kim Diễm Hổ Đầu Nghĩ của Mang Tiêu gia chủ cũng khó thoát thân.

Sắc mặt Lục Tiểu Thiên ngưng trọng nhưng cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, kim mang kia sắc bén vô song, vừa xuất hiện, Phiêu Miểu kiếm trận đang dây dưa với đối phương liền run lên. Liên tiếp va chạm vài cái, trên Phiêu Miểu kiếm thai lại bị chém ra một vết nhỏ.

"Kim chi Chân Ý vô kiên bất toái!" Từ khi kết thành kiếm thai, đây là lần đầu tiên có người đánh bị thương phi kiếm của hắn. Trong mắt Lục Tiểu Thiên hiện lên vài phân đau lòng, thanh phi kiếm bị chém kia, e rằng phải dùng Niết Cốt Kiếm U Lan tế luyện lại một lần nữa mới có thể khôi phục uy lực như cũ.

"Ha ha, Kình Tu Kiếm của lão phu thế nào? Ngay cả trong Triệu gia, người có thể tiếp được phi kiếm của lão phu cũng chỉ có vài người, tiểu tử ngươi cũng đủ tự kiêu rồi!" Triệu Thiên Dưỡng thấy Phiêu Miểu Kiếm Thai của Lục Tiểu Thiên bị thương, cười to, đối phương là thể tu Nguyên Anh thì đã sao, ngay cả phi kiếm cũng không đỡ nổi Kình Tu Kiếm của bản thân, thân thể dù cứng hơn nữa, cũng chỉ là một kiếm chém đứt.

"Không tồi, đáng tiếc!" Lục Tiểu Thiên trong lòng phẫn nộ, nhưng ngữ khí lại càng bình tĩnh hơn. Phiêu Miểu Kiếm Thai trên không trung sau khi bị thương, cũng bị kích thích ý chí chiến đấu, không lùi mà tiến tới.

"Ngu muội!" Triệu Thiên Dưỡng không nói nhảm nữa, trên thực tế y cũng chỉ có thể khống chế Kim chỉ Chân Ý này thông qua Kình Tu Kiếm, hơn nữa còn không thể tùy tâm sở dục khống chế cỗ chân ý này để làm bị thương địch, nếu không Phiêu Miểu Kiếm Thai của Lục Tiểu Thiên đã không chỉ bị thương nhẹ như vậy.

"Thật sao?" Lục Tiểu Thiên nheo mắt, ném ra một chiếc hộp, chiếc hộp mở ra, bên trong bay ra một cái vỏ kiếm trống không. Vỏ kiếm lóe lên u quang, Kình Tu Kiếm vừa rồi còn vênh váo đắc ý lúc này lại bị một lực hút lớn, không tự chủ được bay về phía vỏ kiếm trống.

"Đây, đây là bảo vật gì?" Thấy Kình Tu Kiếm của bản thân gần như mất khống chế, dù Triệu Thiên Dưỡng có pháp lực cao thâm, kiến thức rộng rãi, lúc này cũng không khỏi giật mình. Vội vàng khống chế Kình Tu Kiếm, muốn thu hồi lại. Nhưng lúc này Phiêu Miểu Kiếm Thai của Lục Tiểu Thiên lại thừa cơ hội như cầu vồng xuyên nhật bay tới.

Triệu Thiên Dưỡng vươn ngón tay, một đạo kiếm khí khổng lồ vừa lúc ngăn cản Phiêu Miểu Kiếm Thai.
Bình Luận (0)
Comment