Chương 1810: Chặn đường
Chương 1810: Chặn đườngChương 1810: Chặn đường
Chương 1810: Chan đường
Lúc này do cổ tranh trước đó của Triệu Thiên Dưỡng bị hủy một dây, nguyên thần cũng bị một chút tổn thương, nhưng tương đối mà nói, tiêu hao pháp lực và Nguyên Anh bản nguyên mới là nghiêm trọng nhất. Tuy nhiên, sau trận khổ chiến trăm năm khó gặp này, Triệu Thiên Dưỡng lại gặp họa được phúc, đối với việc khống chế Kim chi Chân Ý càng thêm thuận buồm xuôi gió, cũng coi như là một niềm vui bất ngờ. Lúc này cổ tranh bị hư hại, nhưng lĩnh ngộ về Kim chi Chân Ý của y lại càng sâu, sát thương phát ra cũng không hề kém hơn trước.
Đây cũng là lý do mà Triệu Thiên Dưỡng đã tiêu hao rất lớn nhưng vẫn dám đuổi theo.
Nhưng ngay khi hai dây đàn sắp chạm vào người Lục Tiểu Thiên, thân thể Lục Tiểu Thiên đột nhiên biến mất. Khi xuất hiện lại, thân hình đã ở ngoài năm sáu trăm trượng, tiếp tục chạy trốn vê phía Vô Thương hồ.
"Thuấn di thần thông! Quả nhiên là Thuấn Kính truyền thừa của Triệu tộc!" Thấy Lục Tiểu Thiên tránh được một kích tất sát của mình, Triệu Thiên Dưỡng không những không kinh hãi mà còn mừng rỡ, tiếp tục nhanh chóng đuổi theo.
Chỉ là lúc này, hơn hai mươi chấm đen nhỏ từ phía đối diện bay tới. Triệu Thiên Dưỡng giật mình, thâm mắng một tiếng, rốt cuộc tiểu tử này có bao nhiêu Lôi Nguyên Bạo Châu, không ngờ đến bây giờ vẫn chưa dùng hết!
Hơn hai mươi viên Lôi Nguyên Bạo Châu đột nhiên nổ tung giữa không trung, mây sấm bốc lên, tia chớp to lớn, cao tới mấy trăm trượng, cây cối trong vòng mấy chục dặm trực tiếp hóa thành tro bụi. Lôi điện tản ra truyên đến Vô Thương hồ, rất nhiều linh ngư, linh hà (tôm) bị điện chết tại chỗ, nổi lên mặt nước dày đặc, trong nháy mắt, mặt nước xuất hiện một mảng trắng xóa.
"Đây, đây là Lôi Nguyên Bạo Châu do sư huynh tự tay tế luyện!" Cách nơi lôi bạo không quá mấy trăm dặm, trong một nhóm người, La Tiêm vốn đang ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, nhắm mắt tu luyện đột nhiên mở mắt, thân thể bay vút lên giữa không trung, nhìn về phía xa nơi tiếng nổ phát ra. Là một Lôi tu, cảm giác của La Tiềm đối với lực lượng lôi thuộc tính vô cùng nhạy bén. Mà Lôi Nguyên lúc Lục Tiểu Thiên độ thập giai nguyên anh Thể Tu kiếp, là Kiếp Lôi chi nguyên cường đại nhất mà La Tiềm tiếp xúc cho đến nay, làm sao có thể không quen thuộc.
"Ngươi chắc chắn chứ?" Lục Vô Song một thân váy vàng bay tới, nhìn về phương xa, vẻ mặt nghiêm trọng. Uy lực của Lôi Nguyên Bạo Châu, nàng cũng từng chứng kiến, lúc này cách xa như vậy, vẫn có thể cảm nhận được mặt đất chấn động dưới dư uy của vụ nổ, có thể bức Lục Tiểu Thiên sử dụng nhiều Lôi Nguyên Bạo Châu như vậy, thực lực của địch nhân không cần phải nói cũng biết.
"Chắc chắn, Kiếp Lôi chi nguyên khi sư huynh độ kiếp là độc nhất vô nhị, không thể sai được." La Tiềm không nói hai lời, hóa thành một đạo lôi quang, phá không bay về phía nơi có lực lượng lôi hệ dâng trào.
"Chủ nhân nhất định gặp nguy hiểm, nơi xảy ra vụ nổ cách đây không tới ngàn dặm, chủ nhân có thể cảm ứng được sự tồn tại của ta thông qua Linh Tê Pháp Loa, nhưng chủ nhân lại không thông báo cho chúng ta." Vu Nhã bỗng nhiên thấy cay cay nơi sống mũi, dậm chân một cái, cũng vội vàng đuổi theo La Tiềm, tuy rằng trước đây nàng có thực lực thấp nhất, nhưng Lục Tiểu Thiên cho nàng không ít bảo vật, đặc biệt là Ma Huyết Hồn Y, lại càng thuận tay, tốc độ nhìn qua so với La Tiêm đang sử dụng Lôi Độn chi pháp còn nhanh hơn một chút.
"Lần trước ở Linh Khư Bí Cảnh, cũng là Lục huynh đệ một mình dẫn Tam Thủ Xà Yêu đi. Nếu không gặp phải cường địch, Lục huynh đệ tuyệt đối sẽ không như vậy. Mẹ kiếp, cường địch mạnh hơn nữa, nói gì thì nói lão tử cũng phải gặp một lần!" Bát Tuc Ma Ngưu Thú Ngưu Côn vừa đứng dậy, Kiều Lam vẫn luôn không có biểu cảm cũng đã bay ra xa mấy chục trượng.
"Những người này. . " Loại tình huống này, cho dù là trước đây trong tộc, cũng rất hiếm thấy, rõ ràng biết cường địch áp sát nhưng không hề lùi bước, đặc biệt là Vu Nhã thuộc Ma Hồ tộc thực lực thấp kém cũng một bộ dạng liều mạng, khiến Lục Vô Song không khỏi cảm khái trong lòng. Trong đầu hiện lên thân ảnh ngân phát thanh y, tuy rằng bình thường không nói nhiều, nhưng những người bên cạnh hắn lại tâm phục khẩu phục đến vậy, nam tử như thế, thật sự là hiếm có trên đời.
Nếu Hạng Khuynh Thành ở đây, rất có thể cũng sẽ phản ứng như vậy. Lục Vô Song lắc đầu, váy áo màu vàng bay phất phới, nàng đã vượt qua Kiều Lam và Ngưu Côn, đi trước đến nơi xảy ra lôi bạo.
Chỉ là khi mọi người đến nơi xảy ra lôi bạo, ngoại trừ lôi điện tản mát khắp nơi, còn có một mảng cháy đen sau vụ nổ, vị trí ban đầu đã trống không, không thấy bóng dáng Lục Tiểu Thiên đâu nữa.
"Chủ nhân đi đâu rồi?" Vu Nhã nhìn quanh bốn phía, tự nhiên cũng giống những người khác không thu hoạch được gì. Nhìn mặt hồ mênh mông, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
"Thực lực của tiểu đệ đệ đã đuổi kịp lục đại gia chủ, cho dù có phân thắng bại với người khác, cũng không phải chuyện trong chốc lát. Ở đây không có dấu vết đấu pháp, hẳn là đã chuyển đến nơi khác, chúng ta chia nhau tìm kiếm xem."
Lục Vô Song sau khi đảo mắt nhìn quanh, thấy thân ảnh Nguyên Thiên Phóng lướt qua từ phía chân trời, trong lòng nàng lập tức căng thẳng, hít một hơi lạnh rồi nói: "Ngoài ra phải lập tức liên lạc với Hứa Tịnh còn ở Hạng Đô, bảo nàng ấy thông báo cho muội muội Khuynh Thành nhanh chóng tới đây. Chỉ bằng chúng ta, e rằng không giúp được tiểu đệ đệ bao nhiêu.
Lúc này tình hình của Lục Tiểu Thiên không mấy lạc quan, lợi dụng thuấn di thần thông của Thuấn Kính, nhân cơ hội mượn uy lực của Lôi Nguyên Bạo Châu, Lục Tiểu Thiên lại một lần nữa bỏ xa Triệu Thiên Dưỡng một đoạn, thành công đến Vô Thương Hồ. Không chút do dự, Lục Tiểu Thiên tế ra Ngưng Thủy Bạng Ngọc, dung nhập vào nước biến mất.
Ban đầu Lục Tiểu Thiên cho rằng có thể lợi dụng Ngưng Thủy Bạng Ngọc để thành công bỏ rơi Triệu Thiên Dưỡng, ai ngờ sự thật luôn nằm ngoài dự liệu.
Trên thực tế, lúc này Triệu Thiên Dưỡng cũng có chút may mắn, nếu không phải y đánh Kim chỉ Chân Ý vào trong cơ thể Lục Tiểu Thiên, khiến y có thể cảm ứng được vị trí của Lục Tiểu Thiên, thì e rằng đã sớm mất dấu, dù là như vậy, sau khi Lục Tiểu Thiên tế ra Ngưng Thủy Bạng Ngọc, chui vào hồ Vô Thương này như cá gặp nước, tốc độ cực nhanh. Còn y là Kim hệ tu sĩ tiến vào hồ, tốc độ giảm đi không ít.
Vèo vèo, xa xa lại có hai bóng người tiến vào hồ. Lục Tiểu Thiên trong lòng chùng xuống, một trong hai người này chính là Tiêu Kình Lôi gia chủ Tiêu gia, người còn lại tuy chưa từng gặp qua, nhưng khí tức giống hệt như ma huyết hồn y đã quấy rối khi Hạng Khuynh Thành đã đột phá lên đại tu sĩ mấy năm trước. Lúc này liên thủ với Tiêu Kình Lôi mà đến, chắc hẳn cũng là lai giả bất thiện.
"Từ Hắc Thiên sơn mạch đến tận Vô Thương hồ, cuối cùng cũng chặn được ngươi, năm đó đại náo Tiêu gia ta, có từng nghĩ tới sẽ có họa hôm nay không?" Tiêu Kình Lôi nhìn Lục Tiểu Thiên với ánh mắt lạnh lùng. Tuy lúc này Lục Tiểu Thiên đã hòa làm một với nước hồ, mắt thường khó nhìn thấy. Nhưng bị Triệu Thiên Dưỡng đuổi theo, di chuyển với tốc độ cao, khó tránh khỏi có một dòng chảy ngầm, với tu vi của Tiêu Kình Lôi và Mông Sơn lão quái, làm sao có thể không nhận ra.
Triệu Thiên Dưỡng nhìn thấy Tiêu Kình Lôi và Mông Sơn lão quái xuất hiện, trong lòng không khỏi run lên, nếu là lúc toàn thịnh, y còn không sợ hai người này, nhưng đuổi theo Lục Tiểu Thiên đến đây, tiêu hao một lượng lớn pháp lực và bản nguyên, thật sự đánh nhau, chưa chắc đã là đối thủ của hai người này. Nếu thật sự giết chết Lục Tiểu Thiên, vạn nhất Thuấn Kính và Na Di Kính lại rơi vào tay người khác, lại không khỏi một phen phiền phức.
Triệu Thiên Dưỡng chưa từng ngờ rằng chính bản thân tự mình xuất thủ mà còn phải tốn nhiều công sức như vậy, đến mức bây giờ lại tiến thoái lưỡng nan.