Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 182 - Chương 182: Rời Đi

Chương 182: Rời đi Chương 182: Rời đi

"Vị tiên trưởng này, thiếp thân là gia chủ Tiêu gia, đây là Bàn tiên trưởng, còn có hai vị Triệu tiên trưởng đều là quý khách của Tiêu phủ mời đến. Bàn tiên trưởng tính khí hơi nóng nảy, lời nói có gì mạo phạm, còn thỉnh tiên trưởng thứ lỗi." Tiêu phu nhân nhìn thấy không khí có chút khẩn trương, trong lòng thầm trách Bàn hòa thượng cứ thích gây chuyện, nhưng lại không thể để cục diện tiếp tục phát triển theo hướng xấu đi, vì thế chỉ có thể kiên trì đứng ra nói đôi lời.

"Đúng vậy, đúng vậy. Hòa thượng ta tính tình nhanh mồm nhanh miệng, vừa rồi có chỗ mạo phạm còn thỉnh vị đạo hữu này độ lượng, đây là một chút tâm ý của ta, coi như bồi thường cho vị đệ tử của đạo hữu đây."

Bản thân đã yếu thế hơn người ta, lại không nghĩ tới đối phương còn là một Cơ Quan Khôi Lỗi Sư lợi hại như vậy. Đồng thời khống chế hai con khôi lỗi, đối phó với một con trong đó Bàn hòa thượng cũng còn không nắm chắc, càng huống chi là hai con. Hơn nữa Bàn hòa thượng còn không hề cảm nhận được tu vi sâu cạn của Lục Tiểu Thiên, không khỏi thầm mắng bản thân miệng xúi quẩy. Xem ra là do sống ở trong phàm trần quá lâu rồi, đã tập thành thói quen tự cao tự đại, hiện tại cuối cùng đã đá phải tấm thiết bảng rồi. Bàn hòa thượng vẻ mặt đau lòng lấy ra một thanh linh kiếm cấp thấp để lấy lòng Lục Tiểu Thiên và Trì Lâm.

Nhiều kỵ binh có mặt ở đây không khỏi cảm thấy kỳ lạ, bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy Bàn hòa thượng bình thường vênh váo tự đắc nay lại ăn nói khép nép như vậy.

"Ta mới không cần đồ của ngươi đưa." Trì Lâm giương cổ nói.

Bàn hòa thượng nhất thời vô cùng xấu hổ, vẻ mặt lấy lòng nhìn về phía Lục Tiểu Thiên. Mặc dù bọn họ nhiều người, nhưng tranh đấu giữa tu tiên giả với nhau, phàm nhân thế tục không giúp được gì cả. Với phần đôi ông cháu Triệu gia kia, lại không phải đồng lòng với y.

"Cầm lấy đi, đối với ngươi sau này cũng có một số chỗ tốt." Lục Tiểu thiên nhìn Bàn hòa thượng lấy ra chỉ là một thanh linh kiếm cấp thấp. Dù cho tu sĩ Luyện Khí tầng hai tầng ba cũng chưa chắc để ý tới, nhưng đối với võ giả thê tục mà nói, đã là thần binh lợi khí khó có đuọc rồi. Trên người hắn cũng có linh khí nhưng phẩm cấp quá cao. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, cho hai huynh muội này thì chỉ mang đến tai họa cho họ mà thôi. Bàn hòa thượng lấy ra cây linh kiếm này lại là thích hợp hơn cả.

"Vâng, sư phụ." Trì Lâm nghe vậy mới nhận lấy cây thanh sắc đoản kiếm này. Nàng cầm lấy xem xét, đoản kiếm sắc bén dị thường, trong mắt không khỏi lóe qua vẻ kinh hỉ, từ trong đáy lòng không khỏi yêu thích thanh đoản kiếm này.

"Vị tiên trưởng này, Xích Hà quận Thương Ưng Lĩnh từ nửa năm trước, sau khi có một khối vẫn thạch từ trên trời rơi xuống, địa hỏa bị tiết ra ngoài, đã có nhiều chuyện lạ phát sinh. Cho đến hiện tại, toàn bộ Thương Ưng Lĩnh cơ hồ đều trở nên rất nóng, đồng thời cỗ khí nóng này đang có xu hướng mở rộng ra xung quanh,khiến cho vụ mùa thu năm nay của bách tánh không thu hoạch được gì. Nếu như không giải quyết vấn đề trước mùa xuân này, sợ rằng toàn bộ Xích Hà quận gần trăm vạn bách tánh sẽ đều lâm vào cảnh thiên tai, nạn đói khắp nơi, sinh linh đồ thán. Chỉ là tình hình ở Xích Hà quận này phàm nhân thế tục đã không còn khả năng giải quyết, thiếp thân thừa lệnh Nhiếp Chính Vương đương triều, tìm kiếm người tu tiên ở khắp nơi. Còn xin vị tiên trưởng này không ngại cực khổ, xem xem có thể cùng những tiên trưởng khác tìm cách giải quyết tình hình hiện tại không?"

Sau khi nhìn thấy Lục Tiểu Thiên cũng không có ý động thủ, Tiêu phu nhân thở phào nhẹ nhõm, vì vậy liền nói thẳng ra ý đồ của mình. Lại lo lắng Lục Tiểu Thiên sẽ cự tuyệt, Tiêu phu nhân lại bổ sung thêm một câu: "Nếu như tiên trưởng đồng ý, thì từ ngày hôm nay, mỗi tháng sẽ trả cho Tiên trưởng ba khối hạ phẩm linh thạch. Nếu như có thể giải quyết khó khăn hiện tại, sẽ còn có trọng lễ hậu tạ."

"Các ngươi có thể cung cấp linh thạch?" Lục Tiểu Thiên thoáng có chút kinh ngạc.

"Đạo hữu có chỗ không biết, Ngụy quốc này quản hạt ức vạn con dân, thu nạp kỳ trân vô số, là một đại quốc hiếm có. Ở trong vương thất Ngụy quốc, cũng có không ít là người tu tiên. Chỉ là có không ít người đã tiến về các đại môn phái tu tiên, đám tán tu chúng ta không thể so bì. Ngụy quốc diện tích lãnh thổ bao la, mỗi một châu quận một năm hoặc nhiều hoặc ít đều có thể thu được một bộ phận linh thạch, hay là những linh vật khác." Bàn hòa thượng từ tốn nói, tựa hồ không hề để tâm chút chuyện không vui lúc nãy.

"Tốt a, vậy thì đi xem một chút." Lục Tiểu Thiên chần chừ một lúc liền đáp ứng. Vốn ý định của hắn là trước khi thương thế hoàn toàn khỏi hẳn sẽ không muốn tham dự bất cứ việc tranh đấu nào, có thể ở trại ngựa an nhiên tu luyện dĩ nhiên là rất tốt. Chỉ là sự yên tĩnh này đã bị phá vỡ rồi, cái gọi là tiểu ẩn ẩn vu lâm, đại ẩn ẩn vu thị*. Đã Tiêu gia gia chủ và mấy tên tu tiên giả thấp giai này đã tìm tới đây rồi, trực tiếp cự tuyệt sẽ chỉ khiến đối phương để ý tới mình thêm mà thôi.

*tiểu ẩn ẩn vu lâm, đại ẩn ẩn vu thị: một câu nói của đạo gia hàm ý là người có năng lực hy vọng mượn hoàn cảnh xung quanh để quên đi thế sự, đắm chìm trong thế ngoại đào viên là tiểu ẩn giả. Người chân chính có năng lực lại ẩn mình trong thương trường, nơi đó mới là nơi ngọa hổ tàng long, là chỉ trung ẩn giả. Chỉ có những người đỉnh tiêm mới ẩn mình bên trong triều đình, bọn họ tuy rằng sống ở nơi triều chính ta gạt ngươi dối nhưng vẫn có thể giữ cho bản thân sáng suốt, đứng bên ngoài tất cả, đây mới chân chính là đại ẩn giả. Trong truyện này thì Lục Tiểu Thiên ví bản thân như là đại ẩn giả.

Không bằng cứ gia nhập với đối phương, trong mắt đám người này, bản thân chỉ bất quá là một tên Cơ Quan Khôi Lỗi Sư hơi lợi hại một chút, cũng không hề ảnh hưởng việc hắn tiếp tục dưỡng thương. Về phần an toàn, chỉ cần không gặp phải kẻ biến thái như là lục giáp khô lâu, thì sẽ không có chút sở hở gì. Lại nói phó nguyên thần của hắn cũng đã khôi phục, sau khi sử dụng qua một lần Thất Tinh Trận, lòng tin của Lục Tiểu Thiên càng thêm vững vàng.

"Sư phụ, người phải rời khỏi nơi này sao?" Trì Lâm lưu luyến không nỡ nói. Nàng không vì thân phận tiên nhân của Lục Tiểu Thiên mà cảm thấy kinh hãi. Trong mắt nàng, Lục Tiểu Thiên vẫn luôn không gì không làm được. Ở chung với sư phụ gần một năm thời gian, hiện tại Lục Tiểu Thiên không ngờ lại muốn rời đi, trong lòng Trì Lâm vô cùng khó chịu.

Trì Côn há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì, trong lòng đồng dạng cũng kinh hoảng.

"Hai huynh muội các ngươi không có thiên phú tu tiên, ta có thể dạy các ngươi cũng chỉ có nhiêu đó thôi. Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, sau này tiến vào quan lộ*, hay là làm một người thong dong tự tại nhàn vân dã hạc, trong lòng các ngươi tự tính đi."

*Quan lộ: con đường làm quan

Lục Tiểu thiên nhìn huynh muội Trì Côn, trong lòng khe khẽ thở dài. Từ thời khắc Tiêu phu nhân dẫn theo kỵ binh còn có mấy tên tu tiên giả xuất hiện ở nơi đây, duyên phận của hắn với hai huynh muội này cũng đã hết. Vốn còn tính thương thế khỏi hẳn mới rời đi, chỉ là sớm hơn một chút mà thôi.

"Hai huynh muội thực lực mạnh mẽ, trẻ tuổi như vậy đã là tuyệt thế võ giả. Vốn luận đi tới nơi đâu cũng đều là nhân vật được mọi người coi trọng. Nếu như Trì công tử và Trì tiểu thư có ý muốn bước vào quan lộ, không chê Tiêu gia quá nhỏ, thiếp thân cũng có thể giúp đỡ một chút."

Tiêu phu nhân dịu dàng nói, nếu như không phải có Lục Tiểu Thiên ở đây, bà cũng sẽ trực tiếp dùng tiền bạc hậu hĩnh để chiêu mộ, hiện tại bất quá chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Dù sao còn không biết Lục Tiểu Thiên suy nghĩ như thế nào. Bất quá sau khi sự việc giải quyết xong, khẳng định cũng sẽ phái người tặng thêm một phần hậu lễ cho huynh muội họ. Tuyệt thế võ giả, trong toàn bộ Xích Hà quận, cũng chỉ có mấy người mà thôi, cho dù chiêu mộ không được, cũng phải tận lực thiết lập tốt giao tình.

Trì Lâm ngơ ngác nhìn mấy trăm kỵ binh bảo vệ hai chiếc xe ngựa ở giữa từ từ biến mất trong màn đêm. Sau một hồi lâu lại khẽ thở dài, nàng có thể cảm thấy từ khi Lục Tiểu Thiên đi cùng với đám người này, khoảng cách giữa hai người sẽ càng ngày càng xa, không cách nào vượt qua được.
Bình Luận (0)
Comment