Chuong 1874: Tha di
Chuong 1874: Tha diChuong 1874: Tha di
Chương 1874: Thả đi
"Dù sao cũng phải lập tổ đội, chỉ hai chúng ta thôi, tiến vào vô danh hạp cốc đã bị áp chế rồi, theo những gì huynh nói về vô danh hạp cốc và Long Nguyên. Trong tình huống không chiếm được địa lợi, dù chúng ta có liên thủ, e là cũng chưa chắc đấu lại Long Nguyên. Chúng ta vẫn phải lôi kéo người khác lập tổ đội mới được." Lục Tiểu Thiên lộ vẻ trâm ngâm.
"Sao phải đi tìm người khác lập tổ đội, cứ để bọn họ tự tìm đến chúng ta không phải tốt hơn sao?" Hạng Cuồng vênh váo nói.
"Cũng phải, dù sao chúng ta cũng nên vào vô danh hạp cốc thăm dò trước, xem bên trong có gì kỳ lạ." Lục Tiểu Thiên gật đầu, tán thành ý kiến của Hạng Cuồng. Trong thâm tâm, Lục Tiểu Thiên không hoàn toàn tin tưởng thông tin Triệu Nguyên Độ của Triệu tộc truyền ra. Tình hình bên trong vô danh hạp cốc như thế nào, chỉ có tự mình vào xem mới biết được.
"Chính là đạo lý đó." Hạng Cuồng mở bầu rượu bên hông, ừng ực tu ừng ực, một hơi uống cạn linh tửu bên trong, cho đến khi không còn một giọt. Y cười hắc hắc nhìn Lục Tiểu Thiên"Ngươi biến mất mấy chục năm, linh tửu trong tay ta đã sớm hết sạch, chỉ còn lại một bầu này vẫn chưa nỡ uống, bây giờ ngươi phải bù lại cho ta."
"Về sau tiết kiệm một chút, uống kiểu này ta cũng không cung cấp nổi." Lục Tiểu Thiên trợn trắng mắt.
"Ta cũng không lấy không đồ của ngươi." Hạng Cuồng phẩy tay, một bình ngọc nhỏ bay về phía Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên hồ nghi nhận lấy bình ngọc, vừa mở ra đã ngửi thấy một luồng khí tức quen thuộc, vậy mà lại là yêu anh của Mộc Tê, Độc Giác Phong Hống Thú!
"Lục đạo hữu, sao lại là ngươi, Lục đạo hữu, cứu ta!" Mộc Tê bị nhốt trong bình ngọc cũng cảm nhận được sự tồn tại của Lục Tiểu Thiên, vội vàng hét lớn.
"Các ngươi quen nhau?" Hạng Cuồng ngạc nhiên hỏi.
"Cũng không quen lắm. Chỉ là cùng nhau từ Lam Ma hải vực tiến vào Linh Khư bí cảnh thôi." Lục Tiểu Thiên cười nhạt, đối với tu sĩ và đại yêu ở Lam Ma hải vực, hắn căn bản là ngoại nhân. Nếu không thì sau này cũng sẽ không nhanh chóng trở mặt như vậy.
"Lục đạo hữu, dù sao chúng ta cũng từng kề vai chiến đấu." Mộc Tê vội vàng nói.
"Cũng đúng, nhưng chút tình cảm này, nhiều nhất ta để ngươi tự sinh tự diệt, không lấy ngươi luyện công là được rồi." Lục Tiểu Thiên thả yêu anh của Mộc Tê ra/Đi đi, sau này đừng để gặp được ta."
Mộc Tê nhìn Lục Tiểu Thiên với ánh mắt phức tạp, sợ hắn đổi ý, vội vàng hóa thành một đạo linh quang biến mất ở phía xa.
Hạng Cuồng cũng có chút bất ngờ, yêu anh của Độc Giác Phong Hống Thú không phải tâm thường, Lục Tiểu Thiên nói thả là thả.
"Đi thôi, chúng ta đi xông vào vô danh hạp cốc. Ngươi đi sau ta một đoạn, đến trước vô danh hạp cốc, chúng ta đừng xuất hiện cùng lúc. Nếu không bị người khác phục kích, sẽ không kịp phản ứng." Vừa dứt lời, chiếc áo choàng đỏ sặc sỡ sau lưng Hạng Cuồng tung bay trong gió, cả người đã hóa thành một đạo lưu quang bay đi.
"Tên gia hỏa này đúng là có thẩm mỹ quái dị." Nhìn chiếc áo choàng đỏ rực bay phấp phới, Lục Tiểu Thiên không khỏi bật cười. Nhưng hắn hoàn toàn đồng ý với sự sắp xếp của Hạng Cuồng. Không nói đến Song Thủ Yêu Tích và những yêu vật khác vốn tồn tại ở đây, những kẻ từ bên ngoài vào cơ bản đều là cường giả thập nhị giai. Có mấy ai là nhân vật đơn giản. Ngay cả đại yêu cấp chân ý như Dục Hoặc, Mộc Tê đều mất đi nhục thân, ngay cả yêu anh cũng bị người khác khống chế. Lục Tiểu Thiên không cho rằng bản thân nhất định mạnh hơn đối phương.
Cho dù là Hạng Cuồng, nhìn thì có vẻ hành sự quái dị, nhưng thực tế lại rất thận trọng.
Trên thực tế, sự cẩn trọng này của Hạng Cuồng đã giúp cả hai tránh được không ít phiền toái về sau. Lục Tiểu Thiên cũng được chứng kiến ngoài Song Thủ Yêu Tích hệ Mộc còn có Song Thủ Ma Tích hệ Hỏa, thậm chí còn có Song Thủ Yêu Tích toàn thân tỏa ra ma khí và quỷ khí nông đậm. Tuy hình dáng bên ngoài tương tự, nhưng mỗi loại chiếm cứ một khu vực, thần thông cũng khác nhau. Linh trí không cao, nhưng thực lực thật sự không yếu. Huyễn tượng trong bí cảnh này cực kỳ lợi hại, thậm chí vài lần Hạng Cuồng dẫn đầu cũng vô tình xông vào, Lục Tiểu Thiên phải vội vàng cứu giúp, nhờ vào khả năng phá giải huyễn tượng của Chân Huyễn Băng Đồng mới nhiều lần hóa hiểm thành an.
Điều khiến Lục Tiểu Thiên kinh ngạc là Chân Huyễn Băng Đồng trước đây chưa từng thất bại khi đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Triệu tộc, lúc này nhìn huyễn tượng cũng có chút khó khăn, cảm giác như nhìn hoa trong sương mù. Những lúc như vậy, Lục Tiểu Thiên vừa chú ý đến sự thay đổi của môi trường xung quanh, đồng thời cũng sử dụng Truy Linh Khuyển. Nhiều biện pháp cùng lúc, mới một đường hữu kinh vô hiểm.
"Mẹ kiếp, xem ra ghi chép trong tộc không sai, người của Triệu tộc này thật sự là hại người không ít-" Ngay cả Hạng Cuồng với năng lực như vậy, dưới huyễn tượng liên tiếp, cũng chịu chút tổn thất, lúc này không khỏi chửi bới vài câu.
"Tộc sử của Hạng thất có ghi chép gì đặc biệt về Triệu tộc này không?" Lục Tiểu Thiên nhướng mày, sự đáng sợ bắt nguồn từ điều chưa biết. Thủ đoạn của người Triệu tộc này thật sự quá quỷ dị, khác xa với cách đấu pháp thông thường. Nếu có thể hiểu thêm về huyễn thuật của Triệu tộc từ ghi chép của Hạng thất hoàng tộc thì càng tốt.
"Chỉ ghi lại chuyện tổ tiên Triệu tộc cùng nhiều cường giả khác liên thủ giết chết Long Lộc. Trong đó, tổ tiên Triệu tộc thi triển thần thông huyễn thuật vô thượng, ngăn cản Long Lộc chạy trốn, giúp các cường giả khác có được thời gian quý báu, từ đó mới có thể tập trung lực lượng tiêu diệt Long Lộc. Chỉ là Long Lộc đó cũng rất lợi hại. Tuy thân chết, nhưng Long Nguyên lại trốn thoát thành công. Các cường giả lúc đó cũng không thể đắc thủ. Sau đó, bí cảnh này gặp biến cố lớn, biến thành một khu vực hắc thủy, các cường giả đã đánh nhau với Long Lộc đến lưỡng bại câu thương. Có người vì bị thương nặng, trực tiếp chết ở đây, cũng có người sau khi trở về không lâu thì tạ thế. Trong số các cường giả vây giết Long Lộc năm đó, may mắn sống sót còn không tới một thành."
Nhắc đến đoạn ghi chép này, Hạng Cuồng không khỏi thở dài.
Lục Tiểu Thiên nghe mà há hốc mồm, không thể tưởng tượng nổi trận chiến năm đó thảm khốc đến mức nào. Mà huyễn tượng do tổ tiên Triệu tộc bày ra lại kéo dài đến tận bây giờ, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến cường giả Nguyên Anh đỉnh phong. Không biết là Huyễn thuật của tổ tiên Triệu tộc đã đạt đến mức kinh thế hãi tục nào, hay là do môi trường đặc biệt của bí cảnh này khiến một phần Huyễn tượng được lưu lại.
Pháp châu tuy lợi hại, nhưng cũng có giới hạn, từ tình hình trước mắt, phá giải Huyễn tượng của tu sĩ Nguyên Anh kỳ Triệu tộc không thành vấn đề, nhưng đối với sự tồn tại như tổ tiên Triệu tộc, thậm chí là cường giả Hóa Thần Kỳ, thì rõ ràng là không đủ.
Mười mấy ngày sau, Lục Tiểu Thiên và Hạng Cuồng sóng vai đứng trước một hạp cốc rộng lớn vô biên. Hạp cốc này như một nồi nước sôi sung sục, bên trong yêu phong nổi lên, tiếng quỷ khóc sói gào. Gió cát nổi lên bốn phía, cuốn theo cát bụi bay mù mit.
"Chính là nơi quỷ quái này, ta đã từng vào đó, bên trong rất kỳ dị, yêu ma quỷ quái hoặc ẩn náu trong gió cát, hoặc trốn dưới lòng đất, cực kỳ khó phát hiện, ta chỉ dám ở khu vực rìa một lúc, nếu không phải bản thân có chút hiểu biết về Thổ hệ, e rằng đã không thể trở về."
Hạng Cuồng chống nạnh, nhìn hạp cốc trước mặt, sắc mặt hiếm khi ngưng trọng, nói: "Nếu không gặp tiểu tử ngươi, một mình ta thật sự không dám xông bừa vào hạp cốc này nữa."