Chương 1878: Hợp chiến
Chương 1878: Hợp chiếnChương 1878: Hợp chiến
Chuong 1878: Hop chien
Nói đến Long Nguyên, lúc trước khi hắn từ Linh Khư bí cảnh trốn đến Xích Uyên đại lục, đặt chân đến Hồng Ngư trấn, Hạng Hoa muốn bái hắn làm sư phụ. Từng đưa cho hắn một mảnh sừng hươu, là mảnh vỡ của chiếc sừng bị hư hại sau khi bị các cường giả năm xưa đại chiến với Long Lộc.
Khí tức Long Nguyên còn sót lại trong đó, cùng với khí tức của Phi Lộc này quả thật cùng một nguồn gốc! Nếu Lục Tiểu Thiên có thể có được mảnh sừng không hoàn chỉnh, thì việc Hạng thất hoàng tộc truyền thừa lâu đời, hay là hoàng tộc Thiên Vũ, Đại Tê có những phương pháp tương tự hoặc khác để nhận biết Long Nguyên cũng là điều hợp lý.
"Ngươi còn quá trẻ, có một số việc tự nhiên là không rõ ràng lắm, Long Nguyên hóa linh tuy lợi hại vô cùng, có thể khuất phục Ma Ngô Công này, nhưng thực lực chưa chắc đã mạnh hơn Ma Ngô Công vàng đen này." Hạng Cuồng có vài phần đắc ý giới thiệu.
"Thực lực không bằng Ma Ngô Công này, làm sao có thể khuất phục nó được?" Lục Tiểu Thiên cau mày, cá lớn nuốt cá bé, tu tiên giới từ xưa đến nay vẫn vậy, thế giới Yêu tộc hay Ma tộc càng tuân theo chân lý này. Thực lực không đủ, muốn khiến yêu tu khác tộc khuất phục, chẳng khác nào người si nói mộng.
Hạng Cuồng tiếp tục giải thích "Cái này ngươi không biết rồi. Tương truyền đối với đồng giai, thậm chí là yêu thú có thực lực cao hơn một chút, Long Nguyên cũng có lực áp chế nhất định. Sự áp chế này chủ yếu đến từ phương diện thân thức. Thân thức một khi yếu đi, một thân bản lĩnh cũng bị giảm sút rất nhiều. Giống như nuôi dạy hài tử vậy, Long Lộc hộ triều Tiên Tân năm xưa sau khi chết đi, Long Nguyên trở thành vật vô chủ, năm tháng dài đằng đẳng, Long Nguyên là kỳ trân của thiên địa, sinh ra linh trí của chính mình. Ban đầu thực lực cũng không tính là mạnh, nhưng Long Nguyên sẽ có một loại ý thức tự bảo vệ mình. Cho nên nó sẽ tìm kiếm một số yêu vật, từ lúc thực lực còn tương đối yếu đã dùng Long Nguyên cảm hóa, chấn nhiếp. Trải qua vô số năm tháng, bồi dưỡng được một hai con yêu thú trung thành bảo vệ cũng là chuyện rất bình thường. Hơn nữa cho dù Long Nguyên hóa linh lợi hại vô cùng, các triều đại hoàng thất cũng có cách khắc chế"
"Thì ra là thế." Lục Tiểu Thiên nghĩ đến lúc trước bản thân có được chiếc sừng hươu chứa một tia Long Nguyên, nguyên thần bị áp chế rất lớn, cũng không nghỉ ngờ lời Hạng Cuồng nói. Chỉ là trong lòng ít nhiều vẫn còn có chút nghi vấn, dù sao đối với Lục Tiểu Thiên mà nói, Long Nguyên hoàn toàn là vật xa lạ.
"Nói như vậy, con Ma Ngô Công vàng đen này không thể không giết."
"Chính là như vậy!" Hạng Cuồng gật đầu, trên người chiến ý dâng trào. Ngũ Sắc Giao Đầu Côn giống như có sinh mệnh, bay lên không trung, hóa thành ngũ sắc Phi Giao, với khí thế mạnh mẽ, lao vào cắn xé mấy chân bên trái của Ma Ngô Công.
Ma Ngô Công kêu lên chói tai, thoạt nhìn không có thủ đoạn đặc biệt gì lợi hại, nhưng lớp vỏ cứng rắn lại khiến nhiều kẻ vây công đau đầu. Linh khí, quỷ khí, ma khí đánh vào lớp vỏ đó, chỉ nghe thấy tiếng leng keng, liên tục bị bật ngược trở lại.
Liệt diễm, hàn băng, hay thậm chí là quỷ khí hung hãn muốn xuyên qua lớp vỏ xâm nhập vào cơ thể nó, đều bị sương mù kịch độc phun ra từ cơ thể Ma Ngô Công triệt tiêu, khó có thể gây tổn thương về căn bản. Cho dù không có thủ đoạn công kích đặc biệt lợi hại, nhưng Ma Ngô Công vàng đen này vẫn giống như một con dị thú đội mai rùa, khiến người ta khó tìm được sơ hở.
Trong lòng Lục Tiểu Thiên không khỏi có chút kinh ngạc, chẳng lẽ sau nhiều năm tháng, Ma Ngô Công được Long Nguyên cảm hóa, rèn luyện dù chưa đạt đến thập tam giai Hóa Thần kỳ, nhưng thực lực đã đạt đến mức đáng sợ như vậy sao?
Mang theo điểm nghi vấn này, Lục Tiểu Thiên cũng gia nhập vào nhóm chiến đấu vây công Ma Ngô Công. Tuy nhiên, Lục Tiểu Thiên chỉ đứng cách một khoảng, dùng huyết cương chỉ lực hóa thành các loại dị thú màu máu để cắn xé Ma Ngô Công. Về uy lực, cũng chỉ thuộc loại trung bình trong số mọi người. Hạ Hầu Đôn Phong, Mộc Phượng Nghê Thường tuy biết rõ Lục Tiểu Thiên còn giữ lại thực lực, nhưng cũng không tiện nói gì.
Trong đó, Hạ Hầu Đôn Phong điều khiển lôi đình là có động tĩnh lớn nhất, trên bầu trời lôi vân cuồn cuộn, am ầm giáng xuống. Tiếp theo là Mộc Phượng Nghê Thường, trong hap cốc không có sinh khí này, liền dùng yêu lực ngập trời sinh ra một tiểu thế giới tràn đầy sinh cơ xanh tươi. Chỉ là màu xanh tràn đầy sức sống này, là do yêu lực của Mộc Phượng Nghê Thường hiển hóa ra, không chỗ nào không có. Nếu không phải gặp phải Ma Ngô Công có phòng ngự mạnh mẽ đến cực điểm, với bản nguyên hùng hậu như vậy, thì dù là Lục Tiểu Thiên và Hạng Cuồng cũng không dám xem thường Mộc Phượng Nghê Thường chút nào.
Chiến trường không chỉ giới hạn ở một nơi, đoàn chiến đấu khổng lồ này không ngừng di chuyển trong vô danh hạp cốc.
Sau khi Lục Tiểu Thiên và Hạng Cuồng gia nhập vào chiến đoàn, ma diễm ngập trời của Ma Ngô Công vốn đã chiếm ưu thế dần dần bị áp chế xuống.
Chi chil!I
Con Ma Ngô Công khổng lồ ưỡn mình vặn vẹo, ma khí cuồn cuộn trên thân, bắn ra vài tia thiểm điện màu đen.
Lục Tiểu Thiên đẩy hai tay về phía trước, tạo thành một tấm huyết thuẫn khổng lồ, Mộc Phượng Nghê Thường dang rộng đôi cánh, phát ra tiếng kêu thanh thúy, vô số cây xanh và dây leo khổng lồ hình thành một lớp bình chướng mới phía sau tấm huyết thuẫn. Âm một tiếng, tia thiểm điện màu đen đánh vỡ tấm huyết thuẫn. Lớp lá chắn bằng dây leo và cây cối kia cũng bị đánh tan, biến thành vô số mảnh gỗ rơi rụng khắp nơi.
Âm! Hạng Cuồng vận dụng Thổ chi Chân Ý, hóa thành Nham Thạch cự nhân, những tảng đá dày đặc bị đánh bay. Tuy nhiên, một kích này của con Ma Ngô Công đã bị chặn lại.
"Muốn chạy?" Hạng Cuồng chộp lấy khoảng không, Giao Đầu Côn hóa thành ngũ sắc phi giao há miệng phun ra một luồng linh quang màu vàng bao phủ con Ma Ngô Công. Con Ma Ngô Công đang di chuyển nhanh như chớp bỗng nhiên như rơi vào vũng bùn, chậm lại.
"Đám gia hỏa các ngươi, đừng có đứng xem náo nhiệt nữa, con yêu vật này thực lực quá mạnh, lão tử chỉ có thể chống đỡ được vài hơi thở."
Hạng Cuồng chửi thề một tiếng, vài hơi thở đương nhiên là nói quá. Nhưng nhiều người vây công con Ma Ngô Công như vậy, làm sao y có thể dùng hết sức, chỉ dựa vào bản thân y, dù có kiệt sức thành xác khô cũng không thể địch lại con Ma Ngô Công có bản nguyên hùng hậu này! Hạng Cuồng thầm nghĩ bản thân đã đủ nghĩa khí so với Lục Tiểu Thiên rồi.
"Vài hơi thở thời gian là đủ rồi!" Hạ Hầu Đôn Phong hét lớn, vung tay lên, một lôi trụ ba màu xanh, trắng, tím từ trên trời giáng xuống, chui vào trong ma khí độc do con Ma Ngô Công phóng ra, không tan biến như trước mà xuyên qua ma khí độc, đánh thẳng vào lưng nó.
Một bóng người bay qua, vài thanh phi cốt xoáy đao vặn veo được Ưng Dực quỷ vương đánh ra, đỉnh đinh đinh không ngừng chém vào chân của con Ma Ngô Công.
Viên Liệt vạm vỡ như ngọn núi nhỏ bước trên mây, thân khoác huyền thanh trọng giáp, như một đầu cái thế yêu viên đang lao đến, vũ khí trong tay không biết từ lúc nào đã biến thành một cây lang nha cự bổng. Mang theo tiếng rít, cây bổng bổ xuống, đánh vào đuôi con Ma Ngô Công.
Phong Ma Tranh Thú đã hóa thành hình Tranh Thú thân người, trong tay câm một lá cờ xanh. Cuồng phong gào thét, thậm chí còn đẩy lùi cát bụi trong hạp cốc trong giây lát, biến thành bốn cơn lốc xoáy cuốn lấy đầu và đuôi của con Ma Ngô Công, phối hợp với Thổ chi Chân Ý của Hạng Cuồng để khống chế nó.
Còn Xích Tiêu lão quái thì lấy ra một chiếc hồ lô màu đen xanh, hai tay nâng lên như nâng núi, dùng hồ lô đó đổ xuống khoảng không, bên trong có dòng lửa đen xanh trào ra.
Lửa mượn sức gió, gió giúp lửa bùng lên. Dưới cơn cuồng phong của Phong Ma Tranh Thú, ngọn lửa đen xanh bỗng nhiên bùng lên cao thêm vài trượng.