Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 190 - Chương 190: Cạm Bẫy

Chương 190: Cạm bẫy Chương 190: Cạm bẫy

"Hỏa linh thạch, rất nhiều Hỏa linh thạch!" Lại qua mây ngày, Đinh Thủ đi ở phía trước đột nhiên cảm nhận được một luồng Hỏa linh khí nồng đậm gần như thực chất ập vào mặt, nhìn thấy trước mắt ánh sáng lấp lánh, Hỏa linh thạch khối lớn khối nhỏ, khiến cho mọi người gần như hoa mắt.

"Quáng mạch Hỏa linh thạch!" Đám người Dư Hoa, Triệu Nguyên Quân, Lục Tiểu Thiên đều xông tới trước, nhìn thấy Hỏa linh thạch dày đặc dưới mặt đất và trên vách hang động, nhất thời lộ ra thần sắc si mê. Bọn họ đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, riêng đống linh thạch phát hiện được ở trước mắt này, đã là khoảng tài phú to lớn khiến bọn họ khó có thể tưởng tượng.

"Riêng đám linh thạch dưới mặt đất đã nhiều như vậy rồi, nếu đào xuống dưới nữa, hay là chúng ta trước tiên thu một ít vào túi trữ vật trước rồi nói." Bàn hòa thượng hai mắt phát sáng nói.

"Không được, Địa Diễm Sơn phát hiện mỏ linh thạch nhất định phải do Chu gia chưởng quản." Dư Hoa quả quyết cự tuyệt nói, "Nơi này linh thạch ai cũng không thể vọng động. Ta lập tức dùng Truyện Âm Phù thông tri tiền bối Trúc Cơ kỳ ở bên trên. Nơi này có thể vây khốn chúng ta, nhưng khốn không được Truyện Âm Phù."

Triệu Nguyên Quân và Lục Tiểu Thiên liếc nhau, nhìn thấy Lục Tiểu Thiên hơi gật đầu, Triệu Nguyên Quân trong mắt sát cơ hiện lên, cùng Triệu Ly hai người đột nhiên một kiếm chém về phía sau lưng Dư Hoa. Xoẹt một tiếng, linh kiếm đâm xuyên lưng Dư Hoa thẳng vào trong cơ thể.

Lục Tiểu Thiên khống chế cự tượng khôi lỗi trực tiếp dùng vòi to dài quấn lấy một tên tu sĩ Chu gia khác. Tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ không kịp phòng bị, dưới sự tập kích bất ngờ xương cốt trực tiếp bị cuốn cho vỡ vụn thành từng mảnh.

"Ỷ vào quyền thế Chu gia mà vênh mặt hất hàm sai khiến với chúng ta, thật là sống không kiên nhẫn mà." Bàn hòa thượng và Đinh Thủ hai người cũng nhanh chóng giải quyết một tên đệ tử Chu gia cuối cùng.

"Ngươi, các ngươi thật to gan." Dư Hoa dù sao cũng là tu sĩ Luyện Khí kỳ đại viên mãn, phản ứng cũng không chậm, nôn một ngụm máu lớn, thần sắc hoảng sợ nhìn mấy người Lục Tiểu Thiên. "Chẳng lẽ các ngươi không sợ Chu gia trả thù sao? Không có ta, các ngươi có thể ra khỏi Địa Diễm Sơn sao?"

"Thật sự cho rằng chúng ta là kẻ ngu sao, không tìm được mỏ linh thạch chúng ta cũng không còn chút giá trị lợi dụng, đợi đến khi thật sự tìm được mỏ linh thạch, ngươi cho rằng Chu gia còn có thể để chúng ta sống sót sao?" Bàn hòa thượng ngữ khí âm trầm nói.

Lục Tiểu Thiên nghe được âm thầm gật đầu, những tán tu như Bàn hòa thượng này mặc dù thực lực không mạnh, nhưng có thể một mình sinh tồn lâu như vậy, hiển nhiên đối một số quan hệ lợi hại phân tích rất rõ ràng, Chu gia ở chỗ này thiết lập doanh trại lớn như vậy, đồng thời cưỡng ép sai sử những tán tu như bọn họ, hiển nhiên là muốn phong tỏa tin tức bốn phía, để độc chiếm linh vật, mỏ quáng nơi đây. Nhưng nhiều người nhiều miệng, hiển nhiên chỉ có người chết mới có thể giữ vững bí mật này. Hiển nhiên những tán tu như Triệu Nguyên Quân đều ý thức được điểm này.

"Hắc hắc, lỗ mũi trâu, trước ngươi không phải rất đắc ý sao? Cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem, nhìn xem bản thân có tu vi như thế nào mà muốn nương tựa vào tu sĩ Chu gia, ngươi đáng tin cậy sao?" Đinh Thủ cười gằn cầm vũ khí chặn đường lui của Dư Hoa và Từ đạo sĩ.

"Đáng tin hay không không quan trọng, hôm nay các ngươi đều phải chết." Một đạo âm thanh vô cùng lạnh lùng vang lên, một luồng sát ý lạnh thấu xương khiến mọi người sợ mất mật, khí tức cường đại từ nơi xa trong hang động truyền đến.

"Là nữ tử áo đen kia." Bàn hòa thượng, đám người Đinh Thủ sợ mất hồn, mặc dù không thấy người, nhưng chỉ dựa vào tiếng nói này, đã có thể đoán được người nói chính là hắc y phụ nhân tu vi Trúc Cơ kỳ trước đó.

"Đi!" Triệu Nguyên Quân một thân mồ hôi lạnh, không nói hai lời, dẫn theo Triệu Ly trực tiếp đi vào một lối rẽ khác.

Đinh Thủ và Bàn hòa thượng hai người liếc nhau, sau đó cũng phân biệt rẽ vào một con đường khác. Mặc dù chia ra bỏ chạy như vậy, khi gặp được yêu thú sẽ vô cùng nguy hiểm. Nhưng so với hiện tại chết chung ở đây vẫn còn tốt hơn, kéo dài được lúc nào hay lúc đó.

Động tác Lục Tiểu Thiên nhìn tựa như hơi chậm hơn nửa phần, khóe miệng khẽ nhếch lên cũng trốn vào trong một lối rẽ khác. Hắc y phụ nhân cũng bất quá chỉ là Trúc Cơ kỳ tầng hai, nhưng nếu để mụ ta truyền tin tức nơi đây ra ngoài, thì cũng sẽ có chút phiền phức. Chỉ sợ Chu gia Kim Đan lão tổ sẽ lập tức tiến vào Địa Diễm Sơn xử tử toàn bộ tán tu nơi này. Bởi vậy động tác của hắn hơi chậm nửa phần, cố ý để cho hắc y phụ nhân cảm thấy được.

Ở trong hang động đi tiếp hơn mười trượng, ở một nơi tương đối rộng rãi, Lục Tiểu Thiên không chút do dự lấy ra một tấm vải bố tàn phá, sau đó lại lấy ra Liệt Địa Đao, giấu Liệt Địa Đao ở dưới mặt đất, lại đắp tấm vải bố tàn phá lên. Khí tức Liệt Địa Đao lập tức hoàn toàn bị che đi. Tấm vải bố tàn phá này đoạt được trong tay Ông Chi Hàn trước kia, nó có thể hoàn toàn giấu kín khí tức của linh vật, lúc đó Ông Chi Hàn dùng nó để giấu đi khí tức Trúc Cơ Đan bên trong nghiên mực kia. Bây giờ bị hắn lấy ra bố trí cạm bẫy, trông vô cùng không tồi.

"Tiền, tiền bối, những người kia rắp tâm hại người, sau khi phát hiện mỏ linh thạch nơi đây, bọn họ giết Dư sư huynh, ta còn muốn ra ngoài tố giác bọn họ, vừa rồi cũng bị bọn họ chặn lại." Từ đạo sĩ nhìn thấy hắc y phụ nhân xuất hiện, chưa kịp tỉnh hồn vội nói với hắc y phụ nhân."Tiền bối. . . ."

Từ đạo sĩ còn định nói thêm cái gì, một thanh phi đao dài hẹp đã trực tiếp xuyên qua ngực, Từ đạo sĩ vẻ mặt thống khổ khó có thể tin mềm oặt ngã xuống đất.

"Ồn ào!" Hắc y phụ nhân nói một câu lạnh như băng, liền nhảy vào ngã rẽ mà Lục Tiểu Thiên vừa tiến vào.

Sưu! Vừa tiến vào một nơi tương đối rộng rãi, bỗng nhiên lại có một thanh hắc sắc phi kiếm bất ngờ đâm thẳng vào mặt, hắc y phụ nhân kinh hãi, vung vũ khí lên ngăn cản phi kiếm. Lúc này mới giật mình phát hiện Lục Tiểu Thiên một mực không nói một câu trước mặt nàng không ngờ lại là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ không yếu hơn mình. Hắc y phu nhân không chỉ giật mình, mà còn kinh hãi phát hiện hắc sắc phi kiếm vừa bị mình đánh văng lại bay một đường vòng quay ngược giết trở lại. Thế công vừa nhanh vừa sát, căn bản không cho phụ nhân quá nhiều thời gian phản ứng. Hắc y phụ nhân chỉ có thể ném phi đao trong tay ra ngăn cản hắc sắc phi kiếm, còn chưa kịp làm thêm động tác gì, sau lưng lại có một cổ khí tức mạnh hơn hắc sắc phi kiếm vô số lần đã ép sát tới. Đao khí sắc bén vô song, khiến phụ nhân lập tức dựng tóc gáy, đối điện một kích với khí thế bức người như thế đều phải toàn lực ứng phó, càng huống chi phụ nhân căn bản không kịp phản ứng, mặt không còn chút huyết sắc nào chỉ kịp lách mình tránh né.

Bất quá Lục Tiểu Thiên đã ra sức chuẩn bị cạm bẫy này sao có thể cho phụ nhân cơ hội, phụt một tiếng, Liệt Địa Đao đã trực tiếp xuyên qua ngực phụ nhân.

Một tiểu cầu màu đỏ là nguyên thần của hắc y phụ nhân từ trong cơ thể vừa ngã rạp xuống bay ra.

Lục Tiểu Thiên thầm kêu bất hảo, sau khi nhặt lấy túi trữ vật của hắc y phụ nhân, nghĩ cũng không cần nghĩ, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo. Nếu như để nguyên thần của hắc y phụ nhân tìm được đến người khác, đối với hắn mà nói chẳng khác nào là một tràng tai họa. Về phần lượng lớn Hỏa linh thạch bên trong hang động, lúc này hắn căn bản không có thời gian để ý tới. Càng huống chi lúc này hắn căn bản không thiếu linh thạch, trước tiên còn phải nghĩ biện pháp rời khỏi Địa Diễm Sơn này rồi mới nói. Bất quá trước đó, tự nhiên là phải cố gắng hủy diệt nguyên thần của hắc y phụ nhân rồi tính. nếu như là nơi trống trải như ở dã ngoại, chỉ sợ với tốc độ của hắn, cũng rất khó đuổi theo nguyên thần của tu sĩ đồng giai. Bất quá trong loại hoàn cảnh đặc thù như trong hang động này, bốn phía đều ngập tràn nguy hiểm do hỏa diễm ẩn tàng dưới đất bất chợt bốc lên. Tu sĩ bình thường có thể dựa vào các loại thủ đoạn ngăn cản, nhưng nguyên thần yếu nhược thì lại không chịu nổi, đuổi theo đối phương cũng không phải không có khả năng.
Bình Luận (0)
Comment