Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 192 - Chương 192: May Mắn

Chương 192: May mắn Chương 192: May mắn

Lúc này Hỏa Giao đã vận dụng sát chiêu mạnh nhất, Đông Phương Nghi cũng dùng hết khả năng để thôi động uy lực lớn nhất của Băng Hỏa Huyền Tâm Kiếm.

Một luồng kiếm khí dài mấy trượng như thực chất hóa va chạm một kích với yêu đan của Hỏa Giao, sắc mặt Đông Phương Nghi tái nhợt. Hỏa Giao cũng đồng thời hét lên đau đớn, chớp mắt hai bên lại va chạm mấy chục lần. Lấy Đông Phương Nghi và thất giai Hỏa Giao làm trung tâm, kiếm khí và đan hỏa tử hồng sắc va chạm với nhau, tàn dư tán phát ra bốn phía xung quanh hang động.

Vô luận là kiếm khí còn sót lại, hay là tử sắc đan hỏa bên trên yêu đan của Hỏa Giao, đều là thủ đoạn công kích của cao thủ Kim Đan kỳ. Khi đánh với lục giáp khô lâu, Lục Tiểu Thiên đã vận dụng qua Lôi Châu, tàn dư của lôi diện tiến vào trong cơ thể khiến hắn phải bỏ ra hơn một năm thời gian mới có thể tiêu trừ sạch sẽ. Đối diện với hai đại tu sĩ Kim Đan kỳ toàn lực chém giết, uy lực tự nhiên còn lớn hơn một viên Lôi Châu bạo tạc rất nhiều. Rất nhiều thông đạo ở phụ cận đều không chịu nổi loại xung kích to lớn này liền ầm ầm sụp đổ, trong đó còn có một lực lượng tàn dư bắn tới ngay sau lưng Lục Tiểu Thiên.

Thật sự là xui xẻo cực kỳ! Xuất sư bất lợi a, trong lòng Lục Tiểu Thiên thầm mắng một tiếng. Tứ giai Hỏa Giao trước mắt vẫn đang quấn lấy hắn không buông, bất quá rất nhanh, Lục Tiểu Thiên lại cảm thấy bản thân mình thật là may mắn. Hai tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia bao gồm cả lão giả râu dê đều trực tiếp bị đan hỏa trên yêu đan Hỏa Giao dính vào, cả người đều trực tiếp bốc cháy lên, ngay cả nguyên thần cũng không thể chạy thoát, tất cả đều bị đốt thành tro tàn.

Một nam tử trung niên khác có tu vi Trúc Cơ trung kỳ và một con lục giai Hỏa Giao, đồng dạng cũng không thể chống đỡ được bao nhiêu. Ngay cả pháp khí hộ thân của bị kiếm kỳ tàn dư chém thành mấy đoạn, nguyên thần ly thể cũng không kịp chạy được bao xa, đã gặp phải luồng kiếm khí khác, đồng dạng cũng hình thần câu diệt.

Lục Tiểu Thiên vốn vừa tới nơi này, nên cũng cách Đông Phương Nghi và thất giai Hỏa Giao xa nhất, gặp phải uy lực tàn dư cũng tương đối ít. Trong lòng kêu khổ không thôi, hắn chưa từng gặp phải cục diện thảm liệt như thế này. Hai cao thủ Kim Đan kỳ toàn lực chém giết ở một nơi chật hẹp như trong hang động này. Ngay cả con tứ giai Hỏa Giao đang quấn lấy hắn, lúc này cũng quay đầu bỏ chạy. Nó kinh hoảng hét lên không ngừng tránh né kiếm khí hay là tử hỏa tàn dư quét tới, bất kể là dính phải thứ nào cũng đều chắc chắn sẽ chết.

Sao lại đi đến một nơi ác liệt như thế này, trong lòng Lục Tiểu Thiên thầm mắng không thôi. Cũng may thông đạo phía sau lưng hắn cũng chưa hề bị phá hủy hoàn toàn, Lục Tiểu Thiên tốn chút công sức cũng có thể đả thông lần nữa.

Lục Tiểu Thiên trực tiếp lấy ra toàn bộ khôi lỗi. Cự Tượng, Song Đầu Khuyển, Hắc Hùng khôi lỗi toàn bộ đều lấy ra để ngăn cản trước người. Đồng thời còn sử dụng phó nguyên thần khống chế đầu tứ giai Ngô Công khôi lỗi dùng tốc độ nhanh nhất di dời đống đá lớn trong hang động vừa bị sụp đổ.

"Đúng rồi, trong kết giới còn có hai cây Hàn Thiết Mộc hơn hai ngàn năm!" Trong tuyệt cảnh, Lục Tiểu Thiên đột nhiên nhớ tới lúc trước khi trúc cơ. Hắn trước sau đã ăn vào chín viên Trúc Cơ Đan. Chân chính hấp thu cũng chỉ có một bộ phận nhỏ, mà phần lớn linh lực của Trúc Cơ Đan hắn không thể hấp thu đều tiến vào trong kết giới, nuôi dưỡng đám linh thảo, linh vật bên trong đó. Trong đó Hàn Thiết Mộc bởi vì thân hình cao lớn, có ưu thế tiếp xúc được nhiều linh lực hơn phần lớn linh thảo khác. Cho nên dưới sự uẫn dưỡng của linh lực nồng đậm như thế này, Hàn Thiết Mộc không ngừng sinh trưởng, đồng thời hỏa hầu cũng dần dần gia tăng. Hàn Thiết Mộc một ngàn mấy trăm năm đối với tu sĩ Kim Đan Kỳ mà nói cũng là một thứ linh vật khó cầu, hơn hai ngàn năm hỏa hầu thì càng là trân phẩm. Nếu tu sĩ Kim Đan kỳ cũng thèm muốn có được nó, có lẽ sẽ không dễ dàng bị hủy hoại như vậy đâu.

Cự tượng khôi lỗi ngăn ở trước người hắn, hắc hùng khôi lỗi cùng với hơn mười con khôi lỗi hình thể nhìn thì rất là lớn, nhưng không hề mang cho hắn chút cảm giác an toàn nào. Dưới tàn dư của kiếm khí và tử hoa, những khôi lỗi này cũng tựa như là tầng giấy mỏng manh mà thôi, đều bị thiêu hủy sạch sẽ. Đối diện với dạng công kích như thế, Lục Tiểu Thiên không hề có chút lòng tin nào việc bản thân có thể ngăn cản.

Hắn vội vàng lấy ra một cây Hàn Thiết Mộc ngăn ở trước người. Thân cây cao hơn một trượng, thô to hơn một người bình thường.

Phốc phốc... Mấy đạo kiếm khí tàn dư chém lên đó, tuy rằng cũng chém ra một vết tích nhàn nhạt, bất quá với âm thanh thô nặng khi va chạm như vậy cũng khiến trong lòng Lục Tiểu Thiên khẽ an tâm.

Phụt một tiếng, tử hồng sắc đan hỏa của Hỏa Giao cũng đánh lên thần Hàn Thiết Mộc, làm dính lên đó không ít hỏa diễm, đốt cháy đen một mảnh nhỏ Hàn Thiết Mộc xong rồi cũng từ từ tắt dần. Hàn Thiết Mộc tuy rằng là một loại linh mộc, nhưng cũng mang thuộc tính hàn băng lạnh giá, không hề dễ dàng bị đốt cháy, là một trong số ít linh mộc không linh hỏa khắc chế. Mà con tứ giai Hỏa Giao lúc trước chiến đấu với Lục Tiểu Thiên cũng đang hoảng hốt trốn ở phía sau một tảng đá, tựa hồ muốn nhờ vào tảng đá lớn dể ngăn cản tàn dư xung kích của tu sĩ Kim Đan kỳ khi đấu pháp, thật sự là vô cùng nực cười.

Sau chốc lát, tứ giai Hỏa Giao này và cả tảng đá lớn đó đều bik kiếm khí lăng lệ chém vụn. Nguyên thần của nó hoảng loạn bỏ trốn, lại nhìn thấy kiếm khí và đan hỏa cũng không thể hủy đi linh mộc đang ngăn ở trước người tên tu sĩ nhân tộc kia. Bản năng cầu sinh trỗi dậy, nguyên thần của Hỏa Giao lại trực tiếp chạy tới chỗ Lục Tiểu Thiên, bị hắn thu lấy bỏ vào trong một tiểu bình.

Oanh một tiếng, bên trong tiếng oanh tạc kịch liệt này, thông đạo được Ngô Công khôi lỗi đả thông hơn phân nữa lúc này lại sụp đổ lần nữa. Ngay cả Ngô Công khôi lỗi cũng bị đất đá đè lên ở bên trong, Lục Tiểu Thiên phải tốn hết sức lực mới có thể kéo nó ra được. Trong lòng kêu khổ không thôi, hắn đang suy nghĩ làm sao để có thể rời khỏi cái nơi chết tiệt này, đột nhiên phát hiện tàn dư của kiếm khí và đan hỏa tựa hồ đã ít đi rất nhiều.

Lục Tiểu Thiên tránh ở phía sau Hàn Thiết Mộc, cẩn thận từng li từng tí đưa đầu ra nhìn về phía trước. Chỉ thấy màu sắc yêu đan của Hỏa Giao đang ảm đạm đi nhiều, vốn bên trên có một tầng tử hồng sắc đan hỏa rất dày. Sau khi liên tục va chạm kinh liệt với linh kiếm của bạch y nữ, đan hỏa cũng chỉ còn lại một tầng mỏng manh yếu ớt. Trên yêu đan thậm chí đã bắt đầu xuất hiện mấy vết nứt nhỏ, khí thế của Hỏa Giao so với trước đó rõ ràng đã yếu đi rất nhiều, gần bằng với lão giả râu dê mới chết trước đây không âlu.

Trong lòng Lục Tiểu Thiên chấn động, chẳng lẽ là do hai bên liều chết đến lưỡng bại cầu thương, hiện tại tu vi tạm thời bị giáng xuống?

Về phần bạch y nữ tử, tình cảnh lúc này càng kém hơn. Một ngụm máu tươi nhuộm đỏ cả y phục trước người, bàn tay cầm kiếm của nàng cũng run rẩy không thôi. Khí thế cũng đã giảm sút đi rất nhiều. Lúc này trong lòng bạch y nữ tử càng thêm rõ ràng hơn, thực lực của nàng vẫn còn kém Hỏa Giao này một chút. Lúc trước chỉ nhờ vào uy lực của thanh đan nguyên pháp khí Băng Hỏa Huyền Tâm Kiếm này, mới miễn cưỡng đánh ngang tay với nó. Trước đó nàng còn nghĩ rằng chỉ cần nàng quấn lấy con thất giai Hỏa Giao này, tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác sau khi giành thắng lợi có thể phái người chạy đi thông tri cho tu sĩ khác của Chu gia, để họ nhanh chóng chạy tới cứu viện, cuối cùng rồi cũng sẽ thắng lợi, thành công bắt lấy đám Hỏa Giao này. Chỉ là không tới con Hỏa Giao Kim Đan kỳ không chỉ tính tình bạo liệt, hơn nữa linh trí đã không khác gì tu sĩ nhân tộc. Một khi nhìn thấy tu sĩ nhân tộc chiếm thượng phong, lập tức sử dụng đấu pháp lưỡng bại cầu thương như thế này, để giết cùng giết tận toàn bộ tu sĩ nhân tộc ở nơi này.
Bình Luận (0)
Comment